Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1494

Tần Nhân Việt vừa nghe được hai người có quen biết, hơn nữa lại còn là đối đầu, lập tức gọi bốn mươi chín kiếm khách lui về sau trăm mét.
Diệp Chính cũng phát giác được điểm này, thầm mắng một tiếng lão hồ ly rồi hạ lệnh: “Chuẩn bị trận kỳ.”
Ba mươi lăm người theo thứ tự đứng bên cạnh trận kỳ. Diệp Chính đã xem Lục Châu là cao thủ đồng cấp.
Hư ảnh loé lên, hắn ném trận kỳ trong tay vào đúng vị trí, sau đó nhoáng một cái đã xuất hiện trước mặt Lục Châu, song chưởng hợp lại đánh ra Hạo Nhiên Thiên Cương.
Năng lực đặc thù kia lại xuất hiện. Vừa ra tay đã là Đạo lực lượng.
Lục Châu đột nhiên cảm giác được Diệp Chính mang lại khí tức nguy hiểm hơn xa quỷ nô mười lăm Mệnh Cách và Tần Nại Hà mười sáu Mệnh Cách.
Chỉ cách hai Mệnh Cách lại khác biệt một trời một vực.
Lục Châu quả quyết từ bỏ sử dụng lực lượng Thiên Tướng, bàn tay bóp nát một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, chưởng ấn bay ra đánh về phía Diệp Chính.
Diệp Chính thấy Lục Châu không bị Đạo lực lượng ảnh hưởng, thầm nghĩ đối phương quả nhiên cũng là chân nhân.
Thế nhưng chưởng ấn của đối phương mang theo lực lượng quỷ dị đánh tới, hoàn toàn không phải là Đạo lực lượng.
Chưởng ấn có điểm giống Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho môn, cũng có điểm giống Đại Kim Cương Luân Chưởng Ấn của Phật môn, và một phần giống Chân Ngôn Đại Thủ Ấn của Đạo môn, tam gia hợp nhất.
Diệp Chính nâng chưởng nghênh đón.
Oanh!
Chưởng ấn đẩy Diệp Chính bay ngược ra sau.
Đám người quan chiến như ngừng thở, không thể tin nổi nhìn chân nhân bị đánh lui chỉ bằng một chưởng.
Nhưng mọi việc còn chưa kết thúc.
Lực lượng bên trong chưởng ấn đột nhiên tăng lên gấp trăm lần, Diệp Chính cả kinh buông tay, quay đầu chạy trốn.
Thế nhưng chưởng ấn tựa như đã dự liệu được, ập tới với tốc độ nhanh như thiểm điện.
Oanh!
Một chưởng kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.
Diệp Chính rơi thẳng xuống phía dưới.
Ba mươi lăm nho sinh lập tức kinh hô: “Diệp chân nhân!”
Lục Châu nhíu mày.
Cảnh giới chân nhân vượt qua ba Mệnh Quan có một điểm yếu: một khi bị đánh giết một Mệnh Cách, lực lượng sẽ giảm đi vô cùng nặng nề, mang tính đả kích cực lớn đối với một chân nhân. Vì để giải quyết loại tình cảnh xấu hổ này, các chân nhân đều phải nghĩ đủ mọi cách để bảo toàn Mệnh Cách của mình.
Thân là một chân nhân tu hành qua bao tuế nguyệt, Diệp Chính đương nhiên có thủ đoạn bảo mệnh.
Chính vì thế, Lục Châu không nghe thấy thông báo đánh giết Mệnh Cách mà là một thông báo khác:
Hai thông báo hệ thống liên tiếp. [Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch 12.000 điểm công đức.].
“Khôi nô?”
Khôi nô chỉ có một, nếu kích phát gấp đôi thì phải lấy đi một Mệnh Cách mới đúng.
Rốt cuộc là thứ đồ chơi gì?
Sau giây phút suy tư và kinh ngạc ngắn ngủi, Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra. Mặc kệ hắn là yêu ma quỷ quái gì, soi một phát là biết ngay.
“Kia là…”
“Thái Hư Kính, bảo vật có thể phân biệt thật giả.” Ngu Thượng Nhung đáp.
“Lão tiên sinh đúng là thâm tàng bất lộ.” Khổng Văn thì thào, “Càng biết nhiều càng cảm thấy mình vô tri.”
Tuy hắn tỏ ra rất sùng kính lão tiên sinh, nhưng trong lòng lại xem Lục Châu thấp hơn vị trí chân nhân một bậc, và trên người tự do một bậc. Nhưng hiện tại hắn lại bị vả mặt lần nữa, lão tiên sinh dùng một chiêu đánh bại Diệp Chính, tuyệt đối có tu vi không dưới chân nhân. Đùi to như vậy, vì sao đám người Tôn Mộc lại tự ý rời khỏi Ma Thiên Các nhỉ?
Người cũng bị chấn động mạnh không kém chính là Tần Nhân Việt. Đối thủ ngày xưa bị lão giả thần bí dùng một chưởng đánh bay, sao hắn có thể không sợ hãi.
Thái Hư Kính rọi kim quang, bị đám nho sinh vọt tới che chắn.
Lục Châu quát: “Cút ngay.”
Âm thanh như kinh lôi khiến đám nho sinh giật bắn mình. Nhưng bọn hắn biết mình không thể tránh ra, dù có chết cũng không. Bọn hắn gọi ra Tinh Bàn, tạo thành một tầng phòng ngự như mai rùa.
Lục Châu trầm giọng nói: “Còn không tránh ra, đừng trách lão phu đại khai sát giới.”
Tần Nhân Việt vốn định khuyên giải một tiếng, nhưng thái độ của Lục Châu khiến hắn nuốt ngược lời muốn nói vào bụng.
Diệp Chính nếu chết thật cũng có điểm lợi. Tần Nhân Việt không có được Hỏa Phượng thì tìm cơ hội đánh Lục Ngô cũng ổn thoả.
Thế cục chuyển biến quá nhanh khiến đám người mở rộng tầm mắt. Không ai dám lên tiếng.
Lục Châu thấy ba mươi lăm nho sinh không chịu rời đi, càng thêm kỳ quái. Trong tay xuất hiện một tấm thẻ Lôi Cương.
“Lão phu thành toàn cho các ngươi.”
Khi Lục Châu vừa định động thủ, bên trong mai rùa truyền đến âm thanh: “Bày trận.”
“Tuân lệnh.” Ba mươi lăm nho sinh đứng vào vị trí.
“Diệp mỗ không muốn cùng các hạ là địch, nhưng các hạ bức bách Diệp mỗ, vậy thì đừng trách Diệp mỗ trở mặt vô tình.” Diệp Chính trầm giọng nói.
Diệp Chính có thêm Thiên Cương trận kỳ, trở nên cường đại hơn bao giờ hết. Đây cũng là lý do Tần Nhân Việt chấp nhận nhượng bộ.
Tam Thập Lục Thiên Cương trận kỳ phát sáng lên.
Tần Nhân Việt tán thán nói: “Chẳng trách lực lượng trận kỳ cường đại như thế, thì ra vốn là đồ án Tinh Bàn.”
Lục Châu lập tức quan sát cẩn thận, quả đúng như lời Tần Nhân Việt nói, trận kỳ này trông giống hệt đồ án Tinh Bàn mà ngày xưa Lục Ly cho hắn.
Vù!
Diệp Chính đột ngột xuất hiện bên cạnh Lục Châu, thản nhiên nói: “Ngươi chậm đi nhiều.”
“Thật sao?”
Lục Châu ngang nhiên vung ra một tấm thẻ Lôi Cương. Chưởng ấn dẫn theo tia lửa điện đánh về phía Diệp Chính với tốc độ cực hạn.
Oanh!
Diệp Chính không có cách nào tránh né chưởng ấn này, kinh lôi bổ xuống khiến toàn thân hắn tê rần, bị chấn bay ngược trở về.
Đáng tiếc là thẻ Lôi Cương không kích phát hiệu quả giết chết hoặc làm trọng thương mục tiêu.
Nhưng đã đủ khiến đám người ngây ngốc.
Chân nhân… từ bao giờ lại yếu như vậy?
Thiên cương trận kỳ toả ra quang mang bao bọc lấy Diệp Chính, rất nhanh đã chữa trị cho hắn.
Diệp Chính ngẩng đầu nhìn Lục Châu với vẻ khó có thể tin nổi, trầm giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Lục Châu nhìn lại số điểm công đức còn hơn 170.000 điểm, chậm rãi nói:
“Lão phu muốn xem xem ngươi có thể tiếp nhận bao nhiêu chưởng.”
Một cỗ sát khí phát tán ra, Diệp Chính chưa bao giờ cảm thấy nguy hiểm và bất an đến thế.
Oanh!
Đúng lúc này, dị biến xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận