Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1932: Trấn Thiên Xử

Trong lòng Vũ Hoàng có chút kinh ngạc. Hắn nhớ được vực sâu kia là do Đồ Duy Đại Đế và Ma Thần đại chiến mà tạo thành, lại nhớ tới lời Minh Tâm Đại Đế nói, bên dưới mỗi một Thiên Khải Chi Trụ đều có đại địa lực lượng mênh mông chống đỡ.
“Ý của tiền bối là, Thái Hư có sụp đổ hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến đại địa?”
Lục Châu hừ khẽ một tiếng: “Trưởng bối của ngươi chẳng lẽ chưa từng nói cho ngươi biết, Côn Bằng trong Vô Tận Hải đã bơi vòng quanh đại địa suốt một trăm ngàn năm nay sao?”
Đây là tin tức Lục Châu có được từ thuỷ tinh cầu ký ức của Ma Thần.
Vũ Hoàng sửng sốt. Đám người Ma Thiên Các cũng lấy làm kinh hãi, bọn hắn đều đã được tận mắt nhìn thấy con Côn Bằng khổng lồ kia, nó cường đại đến không thể tưởng tượng nổi.
Vũ Hoàng đương nhiên đã nghe nói tới truyền thuyết về Côn Bằng luôn bơi vòng quanh đại địa, bèn hỏi: “Vì sao nó lại phải làm thế?”
“Hung thú cũng như nhân loại, đều muốn được vĩnh sinh… Trong đại địa có đầy đủ lực lượng để kéo dài thọ mệnh cho nó.” Lục Châu đáp.
Vũ Hoàng mở to mắt.
Lục Châu tiếp tục nói: “Thế nhân chỉ biết Côn Bằng du đãng trong hải dương, lại không biết… nó còn biết bay!”
Đám người lên tiếng kinh hô.
Vũ Hoàng không biết nhiều về lịch sử thời thượng cổ, nghe được lời này cũng kinh ngạc không thôi. Hắn tiếp tục thỉnh giáo: “Vậy vì sao nó không bao giờ bay?”
“Một là không cần thiết. Hai là đại hạn thọ mệnh của nó sắp đến, cần phải bảo tồn lực lượng. Nhân loại và hung thú khác đều chỉ là sâu kiến trong mắt nó, nó chẳng thèm để ý tới.” Lục Châu nói.
Đám người tròn xoe mắt vì được mở mang hiểu biết, càng nghe càng thấy thú vị.
Vũ Hoàng nói: “Thái Hư nói nó là cân bằng giả, đã thủ hộ đại địa rất lâu… Chẳng lẽ việc này là giả?”
“Thủ hộ đại địa là thật… nhưng không phải là cân bằng giả.”
“Nếu nó muốn thu hoạch đại địa lực lượng, sao còn phải bảo vệ đại địa làm gì?” Vũ Hoàng nghi hoặc nói.
Trực tiếp phá hư đại địa không phải càng tiện hơn sao? Sinh tử của nhân loại có liên quan gì đến Côn Bằng đâu, vì nó sống trong Vô Tận Hải mà?
Lục Châu nói: “Thứ nhất, nó không có năng lực phá hư đại địa. Thứ hai, nếu đại địa hỏng thật, lực lượng sẽ bị xói mòn.”
Nghe vậy, trong lòng Vũ Hoàng vẫn nửa tin nửa ngờ. Hắn trầm mặc lại, hơi khó tiếp nhận tin tức này.
Sở dĩ Lục Châu nói ra những lời này là vì muốn cho Vũ tộc biết, bọn hắn chẳng qua chỉ là chó săn bị Thái Hư lợi dụng mà thôi. Thủ hộ Đại Uyên Hiến một trăm ngàn năm qua kỳ thực chẳng có nghĩa lý gì.
Về phần Vũ Hoàng tin hay không, Lục Châu cũng không để ý.
Lục Châu đứng lên, vươn tay ra nói: “Giao ra đồ của lão phu, ân oán giữa lão phu và Đại Uyên Hiến sẽ xoá bỏ.”
Vũ Hoàng giật mình. Thấy thái độ nghiêm túc của Lục Châu, hắn thở dài một tiếng nói: “Chờ một lát.”
Sau đó Vũ Hoàng biến mất.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, hắn lại xuất hiện trong cung điện, trong tay cầm một hộp gấm có khắc hắc sắc phù văn.
“Đây là cổ vật có từ thời kỳ thượng cổ, bản hoàng vẫn không biết tác dụng của nó là gì. Khi tiên hoàng còn tại vị đã từng nói vật này do một vị đại năng thắng được Minh Tâm lưu lại. Hẳn đây chính là đồ của tiền bối.”
Nói xong, Vũ Hoàng phất tay, hộp gấm bay về phía Lục Châu.
Lục Châu mở hộp ra, một vật thể trông giống như Trấn Thọ Thung bay ra lơ lửng trước mắt, trên thân nó có khắc phù văn toả ra quang mang nhàn nhạt.
Lục Châu nhướng mày. Hắn cảm nhận được trong vật thể này có lực lượng tương tự như bên dưới vực sâu. Trên thân vật thể còn khắc ba chữ: Trấn Thiên Xử.
Lục Châu cất kỹ vật này, không nói nhiều lời xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này, Vũ Hoàng lại mở miệng nói:
“Nghe nói Ma Thần đại nhân từng tung hoành thiên hạ không có đối thủ, cho dù là Minh Tâm cũng không phải đối thủ của ngài. Tuy chúng ta có lập trường khác biệt nhưng bản hoàng luôn kính sợ cường giả. Không biết tiền bối có thể cho bản hoàng một cơ hội?”
“Nói đi.” Lục Châu thản nhiên đáp.
“Bản hoàng muốn luận bàn với tiền bối một chút để bản hoàng biết chênh lệch giữa hai ta.”
Lục Châu xoay người nhìn Vũ Hoàng. Hắn thấy được trong mắt Vũ Hoàng có chiến ý nồng đậm.
Kỳ thực Vũ Hoàng vẫn luôn mong đợi có thể giao thủ với nhân vật bậc này. Minh Tâm xem thường hắn, hắn cũng biết mình không phải đối thủ của Minh Tâm. Người người đều nói Ma Thần rất cường đại, nhưng chưa từng được giao thủ một lần, hắn cảm thấy nhân sinh rất trống trải.
Bốn mắt nhìn nhau, khí thế va chạm. Trên thân hai người từ từ bốc lên chiến ý, trong chớp mắt hai thân ảnh đã xuất hiện trên không trung Đại Uyên Hiến.
Ánh mặt trời rực rỡ rọi xuống, chim hót hoa nở như tiên cảnh nhân gian.
Lục Châu và Vũ Hoàng đứng đối mặt với nhau. Vũ Hoàng vươn tay nói: “Mời.”
Lục Châu thản nhiên nói dối mà mặt không đổi sắc: “Lão phu không thích ỷ lớn hiếp nhỏ, chỉ dùng cảnh giới tiểu Chí Tôn để luận bàn.”
Vũ Hoàng cảm thấy mình bị vũ nhục, cấp tốc vọt tới. Lục Châu nhướng mày bóp nát một tấm thẻ Lôi Cương.
Không gian và thời gian đông kết cũng không thể ảnh hưởng đến thẻ Lôi Cương. Một loại lực lượng cường hãn mang theo “Lôi” tự phù đánh tới, lam sắc điện hồ xẹt qua.
Vũ Hoàng cả kinh từ bỏ đòn tấn công, hai tay giao nhau thành hình chữ X, điều động không gian chi lực để phòng thủ.
Oanh!
Một đạo thiểm điện từ trên không trung bổ xuống.
Con quái vật khổng lồ vẫn luôn bay vòng quanh Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên há mồm “A” một tiếng.
Bị lôi cương đánh trúng, Vũ Hoàng chỉ có thể kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bị đánh lùi về sau trăm mét mới lăng không dừng lại, hai mắt mở to nói: “Thủ đoạn thật mạnh!”
Trong lòng Vũ Hoàng kinh ngạc vô cùng, không hổ là Ma Thần, vừa ra tay đã quả quyết tàn nhẫn như thế.
Thấy biểu tình Lục Châu vẫn hờ hững như thể không để mình vào mắt, trong lòng Vũ Hoàng không phục, lại lần nữa hoá thành lưu tinh phóng về phía Lục Châu.
Tu vi Lục Châu đề thăng, thẻ Một Kích Chí Mạng đã tăng lên tới 100.000 điểm công đức, mà số điểm còn thừa không nhiều.
“Thôi vậy.”
Lục Châu điều động thần thông Thiên thư bám vào Thời Chi Sa Lậu rồi ném nó ra ngoài. Một chút lực lượng Thiên Đạo trong cơ thể lan ra bốn phía.
Toàn bộ sinh vật xung quanh đều bị ngưng đọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận