Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 813

Ngu Thượng Nhung cảm nhận được thái độ của Hạ Trường Thu thay đổi, bèn hỏi: “Ngươi đang sợ hãi?”
Nếu Thiên Liễu Quan không sợ Phi Tinh Trai thì sao Quán chủ Hạ Trường Thu lại có thể nói ra một lời trốn tránh trách nhiệm như vậy?
Kỷ Phong Hành và Vu Vu giật nảy mình. Bọn họ vừa từ bên ngoài đi vào, không ngờ lại nghe được Ngu Thượng Nhung vừa gặp Quán chủ đã nói ra lời nói kinh người.
“Quán chủ thứ tội, đại ca của đệ tử vừa đến đây, không hiểu quy củ của Thiên Liễu Quan, mong Quán chủ tha thứ!” Kỷ Phong Hành quỳ sụp xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Vu Vu cũng quỳ một gối xuống, mắt nhìn thẳng vào Quán chủ nói: “Đại ca ca là người tốt!”
Hạ Trường Thu không để ý đến hai người bọn họ, vẫn nhìn chằm chằm vào Ngu Thượng Nhung. Một lúc sau, hắn thở dài một tiếng: “Người trẻ tuổi…”
Hàng chân mày hắn nhíu lại, trên gương mặt lộ vẻ mỏi mệt, chậm rãi nói: “Người trẻ tuổi đúng là có tư cách để cuồng ngạo. Nhưng có rất nhiều chuyện không hề đơn giản như các ngươi nghĩ.”
Vu Chính Hải hiếu kỳ hỏi: “Có gì phức tạp à?”
Hạ Trường Thu không trả lời thẳng câu hỏi mà hỏi ngược lại: “Các ngươi đến từ Cửu Trọng Điện?”
Không có lợi thì không giao dịch, không có lửa thì sao có khói. Thế gian này không có việc gì xảy ra mà không có nguyên do.
Vu Chính Hải bước lên một bước, nghênh đón ánh mắt của Hạ Trường Thu:
“Chúng ta đến từ đâu không quan trọng, ngươi là Quán chủ Thiên Liễu Quan thì cần hiểu rõ một đạo lý rằng kẻ thù của kẻ thù, chính là bằng hữu.”
Vu Chính Hải vừa nói xong, Hạ Trường Thu đạp đất phóng tới, đơn chưởng vươn ra đánh về phía Vu Chính Hải.
“Quán chủ!”
“Đại đại ca!”
Vu Chính Hải điểm nhẹ mũi chân, hai tay vẫn chắp sau lưng, toàn thân thẳng tắp lùi ra sau. Hai người cứ thế một chưởng một lùi, bay ra ngoài quảng trường.
Vu Chính Hải đáp xuống lô đỉnh giữa quảng trường, toàn thân nhẹ như yến.
Hạ Trường Thu giang rộng bàn tay, các ngón tay toả quang mang màu đỏ lập loè, mang theo khí tức ngũ hành thiên địa: “Thượng Thiện Như Thuỷ.”
Các đệ tử nội môn và trưởng lão Thiên Liễu Quan ngẩng đầu nhìn lên. Vu Chính Hải cũng vươn bàn tay ra đón đỡ, nguyên khí rung động.
Ầm! Song chưởng va chạm!
Vu Chính Hải không hình thành chưởng ấn, chỉ dùng bàn tay để đỡ chưởng ấn của Hạ Trường Thu, khí lưu bắn ra đâm vào lô đỉnh.
Đám người bên dưới kinh ngạc hô lên: “Là Quán chủ!”
“Kẻ nào to gan như vậy, dám khiêu khích Quán chủ!” Đám trưởng lão chen chúc chạy tới nhìn nam tử khôi ngô kia đỡ chưởng ấn của Quán chủ bằng một tay, tư thái giao phong hoàn toàn cao hơn Quán chủ của bọn hắn một bậc.
Người này là ai?
Hạ Trường Thu kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Vì sao ngươi không đánh ra chưởng ấn?”
Vu Chính Hải lạnh nhạt đáp: “Không cần.”
“Người trẻ tuổi chung quy vẫn còn quá non.” Năm ngón tay Hạ Trường Thu khép lại. Ầm! Lực lượng trong tay hắn chợt tăng mạnh.
Vu Chính Hải đột nhiên nhấc chân đá ra một cước. Lô đỉnh bay vọt lên không trung ngăn trở một chưởng kia.
Ầm! Trên lô đỉnh in hình dấu năm ngón tay sâu hoắm.
Hạ Trường Thu huy động phất trần trong tay trái, hồng sắc khí lưu như gió táp mưa sa bay về phía Vu Chính Hải.
Thấy thế, Ngu Thượng Nhung đứng quan sát chợt nở nụ cười: “Đại sư huynh không được thì để ta.”
Vu Chính Hải quát khẽ: “Ai nói không được! Nhìn cho kỹ”.
Bàn tay Vu Chính Hải đẩy tới, Hạ Trường Thu bạo phát hồng sắc cương khí muốn chấn bay đối phương, nhưng chưởng thế của Vu Chính Hải rất mạnh, cưỡng ép chế trụ hồng sắc cương khí. Oanh!
Hai người vừa đối chưởng, lập tức bay ngược ra sau.
Vu Chính Hải hạ xuống đất, lui lại năm bước, cánh tay tê rần. Hạ Trường Thu cũng hạ xuống đất, lui lại ba bước, tay cũng run lẩy bẩy.
Cuộc chiến kết thúc, cương khí tiêu tán. Hạ Trường Thu nhíu mày nhìn Vu Chính Hải. Cửu Trọng Điện từ khi nào xuất hiện cao thủ bậc này?
Đám đệ tử và các trưởng lão xung quanh vội vàng chạy tới quát to: “To gan, dám can đảm giễu võ giương oai ở Thiên Liễu Quan! Bắt hắn lại!”
Vụt! Đám đệ tử đồng loạt rút kiếm.
Hạ Trường Thu đưa tay lên ngăn lại, quát khẽ: “Lui xuống hết cho ta.”
Đám người sửng sốt, sau đó hậm hực thu kiếm.
Lúc này Ngu Thượng Nhung đã đi đến giữa hai người, liếc nhìn Vu Chính Hải rồi nói: “Đại sư huynh, huynh lùi lại nhiều hơn đối thủ hai bước.”
Vu Chính Hải đỏ mặt nói: “Không tính, không tính! Ta chưa dùng toàn lực, đánh lại nào!”
Hạ Trường Thu chột dạ rụt người lại… Tên này thật mạnh!
Trên thực tế Vu Chính Hải không hề xuất ra toàn lực, không dùng đến cương khí, càng không động đến vũ khí. Chỉ là hắn đã hơi khinh thường Quán chủ Hạ Trường Thu.
“Vẫn nên để đệ ra tay thì hơn…” Ngu Thượng Nhung xoay người nhìn Hạ Trường Thu, tay phải vươn ra, miệng mỉm cười. “Mời.”
Hạ Trường Thu lắc đầu nói: “Vừa rồi ra tay chỉ để dò xét sư thừa của hai vị, ta không có ác ý, không cần tiếp tục đánh nữa.”
“Các hạ đã có kết quả chưa?” Ngu Thượng Nhung mỉm cười hỏi.
Hạ Trường Thu lại lắc đầu. “Tuy không biết hai vị là người phương nào, nhưng có thể chắc chắn hai vị không đến từ Cửu Trọng Điện.”
“Ồ?”
Lúc này Điền Bất Kỵ đứng quan sát bên cạnh cũng chắp tay nói: “Đấu pháp của Cửu Trọng Điện chú trọng tốc độ, ám sát, thủ đoạn quỷ dị khó lường. Vị bằng hữu này thủ đoạn cương mãnh như thuỷ triều sóng cả, tuyệt đối không phải là phong cách của Cửu Trọng Điện.”
Hắn vừa dứt lời, hư ảnh Ngu Thượng Nhung chợt xuất hiện, vừa ra tay chính là Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.
Quán chủ Hạ Trường Thu đột nhiên cảm thấy đầu óc mông lung, tầm nhìn không rõ, trong lòng cả kinh, vội đạp mạnh chân lao thẳng lên trời, phất trần vẫy mạnh.
“Đạo Thường Vô Danh!”
Hồng cương nở rộ như tuyết bay đầy trời. Ba đạo thân ảnh vọt tới, một kiếm đánh bay phất trần, một kiếm trảm hư không, một kiếm đâm tới lồng ngực Hạ Trường Thu.
Hạ Trường Thu dùng hai ngón tay muốn kẹp lấy mũi kiếm. Ầm! Không ngờ lưỡi kiếm đột nhiên xoay tròn như mũi khoan, Hạ Trường Thu đành buông tay bay vọt ra sau.
Ngu Thượng Nhung cũng lùi lại, trường kiếm huy động chém nát hồng cương bay tung toé khắp trời.
Kiếm dừng, hồng cương tiêu tán. Hai người đứng đối mặt nhau, cân tài cân sức.
Khoảng thời gian này Ngu Thượng Nhung cũng từng nghĩ tới một điều, không rõ vì sao thể hệ tu hành ở hồng liên giới cũng là ba nhà Nho, Phật, Đạo như Đại Viêm. Đáng tiếc hắn không phải loại người thích suy nghĩ mấy chuyện tổn hao tâm trí như vậy, nên không thèm nghĩ tới nữa.
Nhưng vấn đề này kỳ thực rất đáng để đào sâu suy nghĩ.
Thượng Thiện Nhược Thủy, Đạo Thường Vô Danh… đây đều là tư tưởng của Đạo môn.
Các trưởng lão Thiên Liễu Quan không dám lên tiếng nữa. Lúc trước bọn hắn kinh ngạc vì sự lợi hại của Vu Chính Hải, nay lại xuất hiện thêm một kiếm khách, cả hai đều có năng lực đánh lui Quán chủ, bọn hắn nào dám trêu chọc.
Im lặng một lúc lâu, Ngu Thượng Nhung mới mở miệng nói: “Thắng bại chưa phân, hay là đánh lại một trận?”
Vu Chính Hải mỉm cười: “Nhị sư đệ, dùng vũ khí mà vẫn không thể thắng, vẫn nên để vi huynh ra tay thì hơn.”
Hạ Trường Thu tuy không rơi vào thế hạ phong nhưng cũng nhìn ra hai vị huynh đệ này có ý muốn so kèo tranh phong với nhau rất rõ ràng. Điều này khiến hắn âm thầm cảm thấy bi thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận