Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 445

Cáp Lạc trầm giọng nói:
“Vu Chính Hải từng đơn thương độc mã tấn công Lâu Lan, đồ sát hơn vạn tu hành giả Lâu Lan tộc, ỷ mạnh hiếp yếu. Huyết hải thâm cừu như vậy không thể không báo!”
Nghe vậy, Lục Châu khẽ lắc đầu.
Sau khi Vu Chính Hải rời khỏi Ma Thiên Các, hành vi của hắn luôn gây ra tranh cãi. Nếu Lâu Lan không thần phục Đại Viêm thì có giết cũng không ai nói gì. Nhưng đằng này Lâu Lan đã thần phục, thậm chí còn gửi công chúa đến hoà thân, hàng năm đều tiến cống. Hành vi đồ sát của Vu Chính Hải đã khiến quan hệ giữa Đại Viêm và Lâu Lan hoàn toàn đóng băng.
Thẩm Lương Thọ hồ nghi nói: “Tuy Vu giáo chủ là đại đệ tử Ma Thiên Các, nhưng theo ta được biết thì người này là kẻ yêu ghét rất rõ ràng, không thể vô duyên vô cớ ra tay với người Lâu Lan được.”
“Yêu ghét rõ ràng?” Lục Châu chú ý tới cách dùng từ của hắn.
“Vu Chính Hải có thể làm đến chức Giáo chủ khiến mấy chục vạn giáo chúng thần phục, lại có cao thủ như tứ đại hộ pháp khăng khăng một mực đi theo, nếu không có đủ mị lực cá nhân thì sao được như ngày hôm nay?” Thẩm Lương Thọ nói.
Lãnh đạo là một loại kỹ năng quan trọng.
Lục Châu gật đầu. Về phương diện này, nguyên chủ Cơ Thiên Đạo đúng là không bằng một góc đồ đệ của mình.
Trên bầu trời.
Trong phi liễn của U Minh Giáo đột nhiên truyền ra tiếng khinh thường:
“Muốn bắt được U Minh Giáo có phải là còn quá sớm không?”
Đại thủ toạ Thanh Long Điện Hoa Trọng Dương bước ra, đưa mắt nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn về chiếc phi liễn sau lưng Lý Cẩm Y.
Tứ đại hộ pháp cũng chỉ kiêng kỵ một người duy nhất, đó là Hạng Liệt.
Lưu Bỉnh nói: “Hoa Trọng Dương, các ngươi làm loạn trong cảnh nội Đại Viêm đã nhiều năm nay, hoàng thất vẫn cho rằng các ngươi muốn tranh giành trong tu hành giới nên lười để ý tới… nhưng không có nghĩa là các ngươi được quyền tự ý làm càn, ngấp nghé vương quyền hoàng thất!”
“Người có năng lực lên cầm quyền, đây là đạo lý từ xưa tới nay. Lưu Thương tại vị nhiều năm nhưng bách tính đã từng được hắn chăm lo ngày nào chưa?” Hoa Trọng Dương nói.
Tranh quyền đoạt vị đương nhiên phải lấy bách tính ra để nói chuyện.
Lưu Bỉnh nở nụ cười. “Hoa Trọng Dương, ngươi còn chưa đủ tư cách để nói chuyện với bản vương. Gọi Giáo chủ của các ngươi ra đây.”
“Vu giáo chủ là người bậc nào, chẳng lẽ ngươi muốn gặp thì có thể gặp sao?”
Lưu Bỉnh nói: “Công phu miệng lưỡi có lợi hại cũng vô dụng. Ngươi không có lựa chọn nào khác.”
Tam phương thế lực nhích về phía trước, cách U Minh Giáo chỉ mấy trăm thước.
Bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
Hoa Trọng Dương thong dong nói: “Nếu đánh nhau thật thì chưa chắc các ngươi là đối thủ của U Minh Giáo chúng ta. Hạng Liệt, ngươi có dũng khí tiếp một đao của Giáo chủ nhà ta không?”
Hạng Liệt ngồi trong phi liễn phía sau Lý Cẩm Y, hàng chân mày nhíu lại, bàn tay đặt trên tay vịn siết chặt lại thành quả đấm, khớp xương trắng bệch.
Hắn không nói một lời.
Hoa Trọng Dương lại tiếp tục nói: “Lưu Bỉnh, sáu vị tướng quân sau lưng ngươi có dám đánh một trận với ta và Bạch Ngọc Thanh không?”
Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh đều là cao thủ thất diệp. Sáu vị tướng quân sau lưng Lưu Bỉnh có bốn người ngũ diệp, một người thất diệp và một người lục diệp. So về thực lực thì Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh vẫn chiếm ưu thế.
“Cáp Lạc, các ngươi một đường truy kích Dương Viêm đến tận đây, thật sự cho rằng Dương Viêm và Địch Thanh đánh không lại các ngươi sao?” Hoa Trọng Dương nói.
Phải thừa nhận là Hoa Trọng Dương rất biết cách ứng phó. Hắn vừa so sánh một chút đã khiến U Minh Giáo chiếm ưu thế.
Tam phương thế lực thì đã sao? Nếu thật sự đánh nhau thì vịt chết vào tay ai còn chưa biết được đâu.
“Đừng chơi trò tâm lý chiến với ta. Vu Chính Hải, nếu ngươi có gan thì mau ra đây đánh với ta một trận!”
Oanh!
Hạng Liệt vỗ một chưởng, toàn thân bay lên không trung, tay chắp sau lưng quan sát cự liễn U Minh Giáo. Quanh thân hắn cương khí vờn quanh không ngừng, hiện ra đủ loại tự phù và ấn phù lóng lánh kim quang.
Thẩm Lương Thọ thấy vậy, thấp giọng nói: “Hạng Liệt xuất thân Thiên Sư Đạo.”
Thiên Sư Đạo am hiểu về đạo phù, chính là dùng đạo ấn của Đạo gia để gia trì lên các loại ấn phù. Thiên Sư Đạo đã phát dương quang đại đạo ấn tự phù, trở thành một đại tông môn trong thiên hạ.
“Vu Chính Hải, ra đây!” Hạng Liệt lăng không quát lên.
Tính tình Hạng Liệt giống Đoan Mộc Sinh đến mấy phần, có vẻ cực kỳ nóng nảy.
Hắn dùng nguyên khí tạo ra sóng âm, không quan tâm đám người có mặt ở đây có chịu nổi hay không, chỉ cần bản thân mình sảng khoái.
Đám tướng sĩ đứng dưới đất đều sợ hãi bịt chặt tai lại.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cự liễn… chờ đợi một thanh âm lên tiếng trả lời.
Bọn hắn có một loại cảm giác, có lẽ Vu Chính Hải không có trong cự liễn. Nếu hắn thật sự có mặt thì sao có thể chịu được khuất nhục như thế?
Ngay khi Hoa Trọng Dương định lên tiếng thì trong chiến liễn của Lưu Bỉnh đột nhiên vang lên một giọng nói mềm mại dễ nghe:
“Hạng thúc thúc.”
Hạng Liệt nhướng mày nhìn về phía chiến liễn của Lưu Bỉnh.
Ánh mắt mọi người cũng dời từ Hạng Liệt sang chiến liễn. Rất rõ ràng, giọng nói êm tai vừa rồi là của một nữ tử.
“Vĩnh Ninh?”
Một nữ tử xinh đẹp ưu nhã đạp không bước ra khỏi chiến liễn.
Đây chính là Vĩnh Ninh công chúa của Đại Viêm, Lưu Văn Quân.
Thấy Vĩnh Ninh công chúa xuất hiện, Tiểu Diên Nhi đang bí mật quan sát trong lầu các bỗng bật cười hì hì: “Sư phụ, Vĩnh Ninh tỷ tỷ thật là xinh đẹp nha.”
Lục Châu nhẹ vung tay lên, một đạo cương khí yếu ớt biến thành tầng bình chướng mỏng ngăn lại âm thanh của ba người.
Nói chuyện như thế rất dễ kinh động đến cao thủ, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Vĩnh Ninh công chúa hành lễ với Hạng Liệt.
Nhưng lễ này quả thật đã doạ sợ hắn. Đạo quân thần tuy ngoài miệng xưng hô tôn trọng nhưng sao Hạng Liệt dám thật sự để công chúa hành đại lễ với mình.
Hạng Liệt lập tức hạ thấp người xuống, bàn tay vung lên đẩy ra một cỗ cương khí yếu ớt ngăn cản đại lễ của Vĩnh Ninh công chúa. “Công chúa đừng làm vậy.”
Vĩnh Ninh công chúa mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như trăm hoa đua nở: “Hạng thúc thúc, không phải ngài đang ở Ích Châu sao?”
“Tình cờ đi ngang qua đây.”
Cái từ đi ngang qua này thật là tuỳ tiện. Lương Châu nằm ở phía bắc Ích Châu, không thể nào đi ngang qua được.
“Thì ra là Vĩnh Ninh công chúa…” Thủ lĩnh Cáp Lạc của Nhu Lợi hành lễ với Vĩnh Ninh, cánh tay phải chạm vào vai trái, khom người nói.
Lưu Bỉnh đột nhiên lên tiếng:
“Vĩnh Ninh, bây giờ không phải lúc để muội trò chuyện việc nhà.”
Vĩnh Ninh công chúa nói: “Thật sự phải đánh sao?”
Hạng Liệt nhướng mày nói: “Vĩnh Ninh công chúa, nếu công chúa muốn cầu tình cho U Minh Giáo thì thôi đi. Mau tránh ra, nếu không lúc đánh nhau sẽ chẳng có ai chú ý bảo vệ công chúa đâu.”
Lưu Bỉnh nhìn Vĩnh Ninh, thản nhiên nói: “Có biết tại sao phụ hoàng lại bảo ta mang muội theo không?”
Vĩnh Ninh sao có thể không biết.
Nhưng trên mặt nàng không có chút đau lòng nào, ngữ khí vẫn cực kỳ bình tĩnh: “Đừng để ý đến ta…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận