Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1249

Ngu Thượng Nhung trấn định thong dong giơ Trường Sinh Kiếm lên, chĩa thẳng về phía hắc ảnh đang lao xuống.
Ngươi dám không?
Lực lượng lao xuống quá lớn, nếu thật sự lấy cứng đối cứng, khả năng lớn nhất chính là lưỡng bại câu thương.
Hắc ảnh trừng to mắt… Khi quyền cương của hắn sắp đâm vào mũi kiếm, hắn theo bản năng nghiêng người sang một bên tránh né.
Sai một ly đi nghìn dặm.
“Đôi bên chiến đấu, người thắng là dũng giả. Ngươi… còn chưa đủ!”
Ngu Thượng Nhung thừa dịp hắc ảnh rơi vượt mặt mình, ra sức huy động kiếm cương.
Ầm!
Kiếm cương chém vào pháp thân Thiên Giới Bà Sa.
Lúc này hắc ảnh mới phát hiện bên dưới đáy vực truyền tới lực hút cực lớn! Hắn lập tức xoay người, Tinh Bàn nở rộ, lực lượng Mệnh Cách xuất hiện.
Phanh phanh phanh!
Song phương đều bị lực lượng của đối phương kéo xuống.
“Nhập Tam Hồn.” Ngu Thượng Nhung tựa như không biết mệt mỏi, thân ảnh từ một hoá ba đạp không đánh tới.
Lực lượng Mệnh Cách của hắc ảnh đã dùng gần hết, hắn cảm giác được Ngu Thượng Nhung vô cùng khó chơi.
Chiêu thức lăng lệ, từng kiếm đều muốn đoạt mạng hắn.
“Vậy thì xem ai rắn chắc hơn!” Hắc ảnh đột nhiên từ bỏ phòng thủ, nghênh đón kiếm chiêu.
Bang!
Trường Sinh Kiếm phá vỡ cương khí hộ thể, hắc ảnh đột nhiên nghiêng người huy quyền đánh vào bả vai Ngu Thượng Nhung, mà Trường Sinh Kiếm đã chém một nhát vào thân thể hắc ảnh.
Hai người đều bị thương.
Tõm !
Rốt cuộc cũng rơi đến đáy vực, hai người chìm thẳng vào dòng hắc thuỷ. Tầm nhìn biến mất.
Ùng ục… ùng ục…
Không thể tiếp tục như vậy.
Một khi mất phương hướng trong dòng hắc thuỷ thì chỉ có một kết cục là tiêu vong, dù ngươi có là đại năng Thiên Giới Bà Sa đi nữa.
Soạt!
Ngu Thượng Nhung bay vọt ra khỏi dòng nước, tu hành giả hắc liên cũng theo sau. Hai người lăng không đứng đối diện nhau.
Hắn thở hổn hển, cắn răng nói: “Ngươi bị thương rồi.”
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Không đáng ngại. Ngược lại vết thương của ngươi khá nặng, không sợ hắc thuỷ có độc?”
“Ngươi !”
Đến nơi này, Ngu Thượng Nhung không vội vã nữa, bèn hỏi: “Nói đi, là ai muốn giết ta?”
"Ngươi muốn biết? Vậy thì xuống địa ngục mà hỏi Diêm Vương ấy." Tu hành giả hắc liên lạnh giọng nói.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu:
"Chuyện tới nước này mà ngươi còn cho rằng mình có thể giết ta?"
"Đương nhiên." Hắc liên nói, "Thứ mà một tu hành giả cần nhất chính là sự tự tin."
Ngu Thượng Nhung rất tán thành quan điểm này:
"Ta rất thưởng thức sự tự tin ngươi. Đáng tiếc, ngươi tự tin nhầm chỗ."
"Ngươi không phải thập diệp." Hắc liên cho ra kết luận.
"Không thể giả được." Ngu Thượng Nhung đáp, "Nếu ta là Thiên Giới Bà Sa, ngươi đã chết từ lâu rồi!"
Hắc liên trợn trừng mắt. Đối phương có phải là thập diệp hay không, kỳ thực trong lòng hắn vốn đã biết. Có rất nhiều thứ không thể dùng chướng nhãn pháp để che giấu.
Đặc biệt là pháp thân.
Toà pháp thân kia chính là Bách Kiếp Động Minh, không sai vào đâu được.
Hắn chỉ là trong lúc nhất thời khó lòng tiếp nhận việc Bách Kiếp Động Minh có thể đánh ngang tay với Thiên Giới Bà Sa.
"Ngươi tên gì?" Ngu Thượng Nhung nói, "Ta không giết hạng người vô danh."
"Tô Hành… Ta cũng không giết hạng người vô danh, ngươi tên gì?" Tô Hành hỏi.
Ngu Thượng Nhung nhàn nhạt hồi đáp: "Ngu Thượng Nhung."
Tô Hành gật đầu: "Quả nhiên là ngươi… Tốt, tốt... rất tốt."
"Đã biết tên ta còn dám càn rỡ?" Trong lời nói của Ngu Thượng Nhung mang theo vẻ châm chọc.
"Trên đời này người có thể khiến ta bội phục không nhiều, ngoại trừ Hạ tháp chủ, Lam tháp chủ và Hắc Hoàng, thật tìm không ra người thứ tư... Nhưng bây giờ ngươi cũng là một trong số đó." Tô Hành nói.
Ngu Thượng Nhung cười đáp: "Vinh hạnh cực kỳ."
Tô Hành thở dài một tiếng, tay phải nâng lên, pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện.
"Nên kết thúc rồi!"
"Đúng là nên kết thúc."
Trường Sinh Kiếm lơ lửng trước người Ngu Thượng Nhung, một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám. Kiếm cương hội tụ, rất nhanh số lượng đã đạt đến ba trăm ngàn đạo, sắp xếp chỉnh tề quy củ trên bầu trời đêm.
Ngu Thượng Nhung dùng toàn lực ứng phó.
Tô Hành cũng dùng toàn lực, tất cả lực lượng Mệnh Cách đều hội tụ vào song quyền của hắn.
Một bên như sơn băng địa liệt, một bên như biển gầm bạo phát. Khi hai người sắp va chạm nhau...
Soạt!
Hắc thủy cuốn lên bao trùm cả bầu trời tối đen như mực, sóng lớn đập vào hư không.
Trước mặt con sóng khổng lồ, hai người chỉ là hai con ruồi nhỏ không có sức chống cự.
Tiếng kêu trầm thấp nghẹn ngào vang lên xé toạc không gian, hắc thuỷ bị rẽ ra làm đôi, nước bắn lên đến tận trời.
Một con hải thú to lớn vô cùng nhảy ra khỏi hắc thủy, phóng ngang đỉnh đầu hai người thành hình vòng cung.
Rắc !
Chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ bị đóng thành băng.
Hải thú bay lướt qua bầu trời, kiếm cương và pháp thân Thiên Giới Bà Sa bị đánh tan thành bột phấn rồi tiêu tán.
Tô Hành và Ngu Thượng Nhung chỉ kịp nhìn thấy phần bụng của nó tựa như một toà núi đen đang di động, che lấp toàn bộ thiên không. Mỗi mảnh lân phiến trên người nó đều dài đến mấy mét, khúc xạ ra kim quang.
Còn chưa kịp nhìn cho rõ ràng, hai người đã bị đóng băng.
Trong phương viên mười dặm, toàn bộ hải thú và hắc thuỷ đều bị đóng băng, hoá thành từng toà băng sơn.
Ầm!
Con hải thú khổng lồ chìm vào dòng hắc thủy rồi biến mất không thấy gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận