Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 250: Thái độ của Ngu Thượng Nhung

Một chiêu Hạo Nhiên Thiên Cương này đã vượt ngoài dự liệu của Minh Thế Nhân.
Nhưng Minh Thế Nhân cũng đã chuẩn bị tốt chiêu phòng ngự.
Đường đường là một trong tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo, sao có thể không có chút thủ đoạn?
Minh Thế Nhân liên tục xoay vòng lui lại vài trăm mét mới khống chế được thân thể lơ lửng giữa không trung.
Dù vậy… chiêu Hạo Nhiên Thiên Cương này cũng đã khiến khí huyết hắn dâng lên cuồn cuộn, toàn thân run lên.
Nếu không phải đã có phòng bị từ sớm thì chiêu này đã khiến hắn bị thương.
Minh Thế Nhân lăng không nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Thanh.
Bạch Ngọc Thanh thu hồi thân pháp.
Tất cả lại trở nên yên tĩnh.
Bạch Ngọc Thanh không hề cảm thấy tự hào vì đã chiến thắng Minh Thế Nhân, ngược lại trong lòng hắn đang rất kinh ngạc.
Hắn có thể ước lượng được thực lực của Minh Thế Nhân… nói cách khác, hắn cảm thấy Minh Thế Nhân vẫn còn giữ lại thực lực.
Mặc dù Bạch Ngọc Thanh có thể nắm chắc trăm phần trăm chiến thắng, nhưng trong lòng hắn vẫn kinh thán không thôi…
Ma Thiên Các khiến người kiêng kỵ quả nhiên có nguyên nhân của nó. Phàm là những đệ tử đã rời khỏi Ma Thiên Các đều có năng lực xưng bá một phương, điều này tuyệt đối không phải nói ngoa.
“Đã nhường.”
Bạch Ngọc Thanh khiêm tốn chắp tay.
“Lão thất, ta đã coi thường đệ rồi. Đệ vậy mà lại mời được người trợ giúp đến.” Minh Thế Nhân lăng không nói.
Tư Vô Nhai đáp: “Tứ sư huynh, tội gì phải cực khổ như vậy?”
“Thất sư đệ, cần gì phải thế?”
“Nói nhiều vô ích… Mời tứ sư huynh trở về đi. Thay ta nói với sư phụ một lời, nói với người rằng hiện tại ta đang sống rất tốt… ta và đại sư huynh sẽ không làm ra chuyện gì khiến người tức giận.” Tư Vô Nhai nói.
“Đồ hỗn trướng!”
Minh Thế Nhân trách mắng. “Đệ còn có mặt mũi nói câu sẽ không làm sư phụ tức giận? Đại nghịch bất đạo!”
Nói rồi Minh Thế Nhân quay sang Bạch Ngọc Thanh, trầm giọng nói: “Ta khuyên ngươi tốt nhất chớ có xen vào việc của người khác! Cút đi.”
Tiếng quát mang theo sóng âm càn quét về phía Bạch Ngọc Thanh.
Khi đến trước người Bạch Ngọc Thanh mấy thước đã tiêu tán.
Bạch Ngọc Thanh bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu tứ tiên sinh vẫn chấp mê bất ngộ thì tại hạ đành không khách khí.”
Ông!
Pháp thân cao bảy trượng lại xuất hiện lần nữa, sừng sững giữa trời. Nguyên khí xung quanh hội tụ lại với tốc độ vô cùng đáng sợ.
Minh Thế Nhân nhíu mày… có hơi không cam tâm nhìn về phía toà pháp thân kia.
Khoảng thời gian này hắn tỉ mỉ điều tra, mai danh ẩn tích tìm hiểu ngọn ngành, thật vất vả mới tìm được tới Hoàng Phong Sơn ôm cây đợi thỏ.
Tất cả cố gắng của hắn lại bởi vì tên Bạch Ngọc Thanh này mà phí công nhọc sức, đổ sông đổ bể… Minh Thế Nhân sao có thể cam tâm.
Cương khí vờn quanh toàn thân Minh Thế Nhân.
Bạch Ngọc Thanh điểm nhẹ mũi chân, cả người và pháp thân đều phóng lên thiên không.
Minh Thế Nhân cảm nhận được một cỗ áp lực nặng nề bèn nhanh chóng lui lại.
Bạch Ngọc Thanh không hề có ý định nương tay.
Toàn thân hắn mang theo pháp thân phóng tới Minh Thế Nhân như một mũi tên.
Đây là đấu pháp nghiền ép hữu hiệu nhất đối với những đối thủ chênh lệch cảnh giới!
Lúc trước, trưởng lão Chính Nhất Đạo là Trương Xuân Lai cũng đã dùng phương pháp này để phá mất Bát Phương Trận của Chư Hồng Cộng.
Tất cả mánh khoé đều không còn chút ý nghĩa nào trước mặt pháp thân.
Tư Vô Nhai ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn một màn trên bầu trời.
Bóng dáng Bạch Ngọc Thanh thẳng tắp lao về phía trước, đi cùng hắn là pháp thân như bóng với hình.
Tư Vô Nhai nhẹ giọng tự hỏi: “Đại sư huynh, đây thật sự là ý của huynh sao?”
Minh Thế Nhân lại cấp tốc lui ra sau…
Tốc độ của pháp thân quá nhanh.
Các thành viên Ám Võng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía một chiêu kinh thiên của tuyệt đỉnh cao thủ U Minh Giáo.
E là chuyến này tứ tiên sinh của Ma Thiên Các phải ăn khổ rồi.
Suy cho cùng, Minh Thế Nhân là đệ tử Ma Thiên Các, nếu bị cao thủ nghiền ép như vậy thì còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Đám người đều lắc đầu thở dài.
Trong khoảnh khắc pháp thân Bạch Ngọc Thanh lao đến trước người Minh Thế Nhân.
Ba đạo thân ảnh màu xanh đột ngột xuất hiện trước mặt Bạch Ngọc Thanh.
“Hả?”
Pháp thân của hắn cũng phải dừng lại.
Ba đạo hợp lại thành hai đạo… Hai đạo thân ảnh trông lờ mờ như bóng in trên mặt nước.
Tóc dài tung bay, thân mặc thanh bào.
Thân ảnh đó đứng khoanh tay, lăng không lơ lửng, trên lưng đeo một thanh trường kiếm đang rung động ông ông không ngừng.
Bạch Ngọc Thanh đã hoàn toàn dừng lại, không cách nào tiến lên phía trước.
Hắn nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa!
Hai đạo biến thành một đạo… là thân ảnh của một thanh bào kiếm khách.
Trường kiếm trên lưng thanh bào kiếm khách đột nhiên bay lên.
Kiếm ra khỏi vỏ!
Trong lòng Bạch Ngọc Thanh nặng nề như đeo chì. Não hải hắn chợt hiện ra một cái tên cực kỳ đáng sợ: Ngu Thượng Nhung.
Trường Sinh Kiếm toả ra quang mang trước đây chưa từng thấy.
Tựa như pháo hoa nở rộ hình cánh quạt, chém thẳng một đường vào pháp thân của Bạch Ngọc Thanh.
Roạt.
Tốc độ cực hạn khiến tất cả mọi người đều rung động.
Pháp thân bị cắt thành hai nửa ngay lập tức tiêu tán giữa không trung.
Bản tôn Bạch Ngọc Thanh đình trệ một giây rồi rơi thẳng xuống phía dưới, đồng thời hắn ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi.
Pháp thân bị phá chẳng khác nào bị trọng thương.
Một kiếm này đủ để Bạch Ngọc Thanh phải nằm tịnh dưỡng nửa năm.
Trong lúc rơi xuống, Bạch Ngọc Thanh trợn tròn mắt nhìn lên bầu trời, nhìn về phía thanh bào kiếm khách.
Trên mặt thanh bào kiếm khách mang theo nụ cười nhẹ, cơn gió thổi bay mái tóc dài của hắn, Trường Sinh Kiếm màu đỏ rực lại tra vào vỏ!
Hắn tiếp tục rơi xuống.
Trong khoảnh khắc sắp chạm đất, Bạch Ngọc Thanh đột nhiên chưởng một chưởng vào không trung, lăng không xoay người một trăm tám mươi độ.
Hắn đáp xuống đất trong tư thế quỳ một chân, một tay chống đỡ cả cơ thể.
Bạch Ngọc Thanh ở yên đó không dám động đậy.
Phốc !
Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, máu vấy lên mu bàn tay hắn đỏ rực như một đoá hoa mai kiều diễm.
Bạch Ngọc Thanh thở hổn hển.
Hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
Hắn đã biết người vừa đến là ai, vị thanh bào kiếm khách này chính là nhị đệ tử Ma Thiên Các: Ngu Thượng Nhung.
Trên không trung.
Minh Thế Nhân cũng hoàn toàn sửng sốt, nghi hoặc nhìn bóng lưng thanh bào kiếm khách trước mặt…
Đây chính là nhị sư huynh của hắn, Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung. Hắn xoắn xuýt không biết có nên nói lời cảm tạ nhị sư huynh hay không. Dù sao một kiếm kinh thiên vừa rồi là do nhị sư huynh ra tay giúp hắn… Nhưng mà nhị sư huynh cũng là một trong những phản đồ của Ma Thiên Các.
Biểu hiện của Tư Vô Nhai lại bình tĩnh dị thường.
Đám thủ hạ của Tư Vô Nhai đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Có kẻ run rẩy, có kẻ hoảng sợ, có kẻ vừa run rẩy vừa hoảng sợ…
Sau khi tung ra một kiếm…
Cả thế giới dường như đều trở nên yên tĩnh.
Người dẫn đầu phá vỡ sự im lặng lại là Tư Vô Nhai.
“Tham kiến nhị sư huynh.”
Những người khác cũng khom người hành lễ. “Tham kiến nhị tiên sinh.”
Ngu Thượng Nhung lăng không trên bầu trời lộ ra nụ cười ấm áp rồi phất tay với mọi người. “Không cần đa lễ.”
Đám người đều thở phào một hơi.
Thái độ của Ngu Thượng Nhung khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ.
Đây nào phải ma đầu tội ác tày trời, rõ ràng là một quân tử ôn hoà khiêm tốn hữu lễ.
Nhưng Minh Thế Nhân, người đang lăng không đứng phía sau Ngu Thượng Nhung lại có tâm tình khác.
Hắn vẫn còn đang xoắn xuýt không biết có nên nói lời tạ ơn hay không… Hừ, cảm tạ cái gì mà cảm tạ? Tuy Ngu Thượng Nhung giúp hắn nhưng phản đồ vẫn là phản đồ! Huynh ấy còn có thể làm gì được hắn chứ! Có sư phụ làm chỗ dựa, hắn không sợ nhị sư huynh dám làm gì mình.
Ngu Thượng Nhung không xoay người lại mà nghiêng đầu nói, trên mặt nở nụ cười ôn hoà ấm áp: “Tứ sư đệ có bị thương không?”
“A? Không có, không có… Đa tạ nhị sư huynh ra tay giúp đỡ.” Minh Thế Nhân vội vàng đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận