Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 578

Đám người ngẩng đầu nhìn lên, hòn đảo phương viên ngàn mét kia đã che khuất bầu trời! Khoảng cách quá gần khiến người ta cảm thấy khó thở.
Đám tu hành giả điên cuồng lao về phía Huyền Không đảo không chút kiêng kỵ.
“Mã Khánh, mang theo người của ngươi đến phía tây.” Lục Châu đột nhiên hạ lệnh.
Mã Khánh nghe vậy lập tức mừng rỡ, ngự không bay về phía tây.
Hoàng phu nhân đứng trên Huyền Không đảo, thần sắc có vẻ hờ hững.
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân bay lên Huyền Không đảo. Đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói: “Hoàng phu nhân… phong thái vẫn như xưa nha!”
Lục Châu quay đầu nhìn lại, đó là một tu hành giả trung niên. Lục Châu không thèm nói gì, tung ra một chưởng.
Chưởng ấn màu xanh lam nhẹ nhàng bay ra đánh thẳng vào ngực tu hành giả trung niên kia. Hắn lập tức rơi thẳng vào trong biển.
Lục Châu vừa đi, Huyền Không đảo loạn thành một đoàn, chẳng ai còn phân biệt địch ta, chỉ biết điên cuồng cướp đoạt tài vật.
Lục Châu vẫn tiếp tục phi hành. Có thể không sử dụng tới thần thông Thiên thư thì không cần dùng. Lấy Nguyên Thần cảnh nhị diệp chém giết Thần Đình cảnh trở xuống không có lời.
Hoàng phu nhân cúi đầu nhìn xuống, thấy Lục Châu đang ngự không bay đến, nàng cả kinh.
Nàng không cách nào xác định lập trường của Lục Châu, bèn giơ Thiên Thư trong tay lên, cao giọng nói:
“Ta lặp lại lần nữa, một khi Huyền Không đảo chìm xuống biển, Thiên Thư này cũng sẽ bị huỷ ngay!”
Bồng Lai Thiên Thư nở rộ quang mang. Khắp nơi truyền đến tiếng tranh giành.
“Hoàng phu nhân, Thiên Thư là của ta!”
“Của ta!”
Mấy chục tên Thần Đình cảnh mang theo pháp thân Thập Phương Càn Khôn ngự không bay về phía Huyền Không đảo.
Nếu là trước kia, bọn hắn không có cơ hội tiến vào, nhưng hiện tại Huyền Không đảo đã mất đi bình chướng, hoàn toàn không còn năng lực phòng ngự.
Lục Châu nhíu mày, thật là phiền phức. Hắn chắp tay lại, lam quang hiện ra.
“Lui!”
Lấy Lục Châu làm trung tâm, từng đạo sóng âm hình tròn khuếch tán ra tứ phía. Đây là thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm.
Một chiêu âm công khiến mấy chục tên tu hành giả bay ngược ra sau, phun đầy máu tươi!
Đám người đứng từ xa quan sát lộ vẻ kinh hãi. “Bồng Lai Thiên Thư để cho lão!”
Đám tu hành giả không phải người ngu, nào ai có can đảm đi tranh đoạt Thiên Thư với cường giả bậc này.
Lục Châu bay tới Huyền Không đảo, dừng lại trước mặt Hoàng phu nhân rồi hờ hững vươn tay ra: “Đưa đây.”
Hoàng phu nhân sắc mặt trắng bệch, toàn thân cứng đờ.
Thấy nàng sợ hãi, Lục Châu khẽ nói: “Có lão phu ở đây, trời không sập được.”
Bàn tay già nua vươn ra trước mặt Hoàng phu nhân.
Nàng có phản ứng như thế cũng là bình thường. Lúc này đây nàng không cách nào phân biệt ai là địch ai là bạn.
Hoàng phu nhân đưa mắt nhìn bốn hòn đảo nhỏ lúc này đã hỗn loạn không chịu nổi, hai mắt nhắm lại, một giọt nước mắt chảy ra, nàng đặt Bồng Lai Thiên Thư vào tay Lục Châu.
[Ting ! thu hoạch được Địa Thư Khai Quyển, ban thưởng 3.000 điểm công đức.].
Quả nhiên là Địa Thư Khai Quyển!
Trong lòng Lục Châu khẽ động, bàn tay vỗ một cái. Địa Thư vỡ vụn, tửng mảnh giấy li ti bay lả tả đầy trời.
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Thiên Thư bị huỷ rồi?
Hoàng phu nhân mở choàng mắt, run giọng hỏi: “Tại sao…?”
Lục Châu lười giải thích. Địa Thư Khai Quyển đã dung nhập vào Hệ thống, giữ lại vỏ ngoài sẽ chỉ làm hắn thêm vướng chân vướng tay.
ẦM!
Huyền Không đảo đã chìm vào nước biển!
Sóng biển ào ào đánh tới, Tiểu Diên Nhi tóm lấy Hải Loa đạp không bay lên. Lục Châu mở ra cương khí hộ thể ngăn cản nước biển chạm vào người.
Thế nhưng…
Một khắc khi Huyền Không đảo chìm xuống, lòng Hoàng phu nhân như tro tàn.
Điều này chứng tỏ… Bồng Lai đảo không còn hy vọng nữa. Mất đi hy vọng thì nàng còn sống để làm gì? Nàng còn mặt mũi đâu mà đi gặp phu quân?
Cũng được, thôi thì chấm dứt ở đây không còn vướng bận. Hoàng phu nhân than nhẹ một tiếng rồi không chống cự nữa.
Sóng biển ầm ầm đánh tới, một đạo chưởng ấn đánh nàng bay lên cao.
“Hỗn trướng!”
Hoàng phu nhân kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống, thấy Lục Châu đứng trong cương khí hộ thể, nước biển đã che lấp người hắn.
“Lão tiền bối.” Trong lòng Hoàng phu nhân rung động mạnh.
Từ bỏ là cảm giác kéo đến trong giây lát, mà hy vọng cũng thế. Lão tiền bối vì muốn cứu nàng mà mặc kệ an nguy của bản thân, nàng còn lý do gì để mà từ bỏ?
Hoàng phu nhân điều động nguyên khí, nhìn Huyền Không đảo đang dần chìm vào đại dương, suy nghĩ đến xuất thần.
“Huyền Không đảo hết rồi! Không bao lâu nữa toàn bộ Bồng Lai đảo sẽ chìm xuống! Nhanh lên!”
Mã Khánh và đám đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái ngự kiếm bay lên, quan sát bốn hòn đảo xung quanh.
“Đáng tiếc… ta đã dốc hết sức!”
“Xin lỗi Hoàng phu nhân… xin lỗi Hoàng đảo chủ!”
Hoàng phu nhân đã không còn quan tâm chuyện này, cướp được thì cứ cướp đi, dù sao cũng hơn là để bảo vật rơi xuống đáy biển.
Trên bầu trời, Hải Loa nhìn Huyền Không đảo đang từ từ chìm xuống, thầm nói: “Thuỷ quái…”
Tiểu Diên Nhi lại nghi hoặc hỏi: “Sư phụ làm sao đây?”
Nàng rất phân vân, vừa muốn xuống dưới cứu sư phụ nhưng lại không thể mặc kệ Hải Loa.
Làm sao bây giờ?
Đột nhiên, một đạo thân ảnh đứng gần đó bay vọt về phía hai người, mang theo kiếm cương đầy trời hội tụ đâm về phía Tiểu Diên Nhi.
“Giết người Thái Hư Học Cung của ta, cướp đi Thái Hư Kính của ta, ta bắt đệ tử ngươi đền mạng!”
Đánh lén?!
Rốt cuộc có cao thủ không nhịn được nữa đã lựa chọn xuất thủ.
Đám tu hành giả gần đó cũng quay đầu nhìn sang rồi giật mình bừng tỉnh. Thì ra là vậy, một trưởng lão như Tưởng Lễ Trí sao có tư cách mang theo Thái Hư Kính, thậm chí còn can đảm chất vấn một vị lão tiền bối chứ?
“Cao thủ kiếm đạo Viên Trùng của Thái Hư Học Cung?”
Có người vừa nhìn đã nhận ra tuyệt kỹ độc môn của Viên Trùng.
Nghe nói người này có thành tựu về kiếm đạo từ khi còn rất trẻ, nhưng hắn hành sự khiêm tốn, làm việc không để lộ phong mang. Cũng có thể nói hắn là kẻ rất âm hiểm giảo hoạt, thường xuyên nấp ở một chỗ kín đáo rồi đánh ra một kích lôi đình khiến địch nhân không kịp trở tay.
Một chiêu này mang đầy đủ sắc thái của hắn.
Hai mắt Viên Trùng sáng rực nhìn chằm chằm vào Tiểu Diên Nhi. Nàng là nghé con không sợ cọp, lập tức vung Phạm Thiên Lăng ra ngăn trở ở phía trước.
Phanh phanh phanh!
Kiếm cương như vũ bão đánh vào Phạm Thiên Lăng, Viên Trùng đã dự liệu được, thản nhiên đạp lên Phạm Thiên Lăng để lao tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận