Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 688

Lưu Thương mở to mắt nhìn chưởng ấn đang lao về phía mình, chỉ kịp hét lên một câu: “Trẫm muốn sống...”
Chưởng ấn y hệt lúc nãy đánh vào người Lưu Thương. Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, sau đó hoàn toàn khôi phục yên tĩnh. Một chưởng này đã đánh Lưu Thương tan thành tro bụi.
Còn sống gì nữa mà sống?
Không có vấn đề nào mà một chưởng không giải quyết được. Nếu có, vậy thì thêm một chưởng nữa là xong.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 2.500 điểm công đức.].
Nghe tiếng Hệ thống thông báo, Lục Châu khẽ gật đầu… tính ra cũng không quá lỗ.
Thẻ Một Kích Chí Mạng đã tăng giá lên thành 10.000 điểm công đức một tấm, Lục Châu giết Lưu Thương hai lần, xem như bỏ ra 5.000 điểm để mua thẻ, cũng không lỗ lắm.
“Nếu giết thêm lần nữa… sẽ càng tốt hơn.” Lục Châu khẽ lẩm bẩm.
Đoan Mộc Sinh nghi hoặc nhìn sang. “Sư phụ, lần này hình như Lưu Thương chết thật rồi, hoàn toàn tan thành tro bụi không còn thân xác nữa.”
“Ý của vi sư là hắn vẫn có khả năng sẽ lại phục sinh, ngươi nhớ đề phòng.”
Vù!
Đoan Mộc Sinh nghe vậy lập tức giơ Bá Vương Thương lên chỉ về phía hốc tường.
Lục Châu cũng chỉ nói chữa thế thôi. Lưu Thương không thể nào còn sống được nữa.
Lục Châu cất bước đi về phía đám cấm vệ quân khiến bọn hắn hoảng sợ đến mức vứt bỏ toàn bộ vũ khí trong tay, không dám ngẩng đầu nhìn lên.
Lục Châu lại nhìn sang đám trưởng lão Thiên Hành Thư Viện. “Tiếp tục đi.”
Một vị trưởng lão sụp đổ tinh thần ngay tại chỗ, hắn vừa vọt tới chỗ Lục Châu vừa quát ầm lên: “Ta không tin, ta không tin… đây chỉ là một cơn ác mộng! Nhất định là ác mộng!”
Lục Châu nâng tay. Tên trưởng lão bay ra ngoài.
Lục Châu đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, ánh mắt sắc bén liếc về phía đám người. “Còn ai không phục?”
Nếu lúc này còn có kẻ xông lên thì hoặc là bị cửa đập đầu đến ngu người, hoặc là bị nước vào úng cả não.
Người bình thường dựa vào cái gì mà đối nghịch với tu hành giả?
Đám trưởng lão lui dần về sau. Những tu hành giả trung lập muốn ngư ông đắc lợi thì ngã nhào xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ.
Lục Châu không hề rủ chút lòng thương xót nào. Khi Vu Chính Hải tiến đánh Thần Đô chắc chắn đã cho bọn hắn một cơ hội lựa chọn.
Kẻ có can đảm mưu cầu vinh hoa phú quý thì phải có can đảm đón nhận kết cục của mình. Trên đời này làm gì có bữa cơm nào cho không ai bao giờ.
Lục Châu phất phất tay. “Bắt lại.”
Một vị đà chủ U Minh Giáo tên Kha Thanh Hạo hưng phấn ứng thanh: “Vâng!”
Dưới cái nhìn chăm chú của Lục Châu, đám tu hành giả trung lập đều bị bắt trói lại mà không dám phản kháng lấy một chút.
Những trưởng lão còn lại của Thiên Hành Thư Viện đều hoàn toàn mất sức kháng cự, ai nấy đều ngã nhào dưới mặt đất.
“Đã không nguyện ý tự mình kết thúc, vậy thì chém đầu.”
Kha Thanh Hạo lại hô lên: “Trảm!”
Mười mấy tên đệ tử U Minh Giáo ùa lên bắt lấy đám trưởng lão Thiên Hành Thư Viện.
Trên đỉnh Hoàng thành, mười vị trưởng lão Bắc Đẩu Thư Viện đứng trong trận nhãn hối hận vô cùng vì đã không nghe lời viện trưởng Chu Hữu Tài.
Nay đâm lao đành phải theo lao, đám người nhìn nhau nháy nháy mắt, sau đó đồng loạt bỏ trốn khỏi trận nhãn.
Tư Vô Nhai vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của bọn hắn, vội nói: “Sư phụ.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh Hoàng thành, đám tu hành giả bạch y đã biến mất không còn một mống.
Lục Châu hờ hững bước lên một bước, đám cấm vệ quân vội vàng lùi ra sau.
Trong Thập Tuyệt Trận không có nguyên khí, bọn hắn muốn trốn cũng trốn không được xa, càng không thể rời khỏi tấm lưới này.
Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên đập mạnh xuống đất.
Ầm!
Dù chỉ dựa vào lực lượng cơ bắp cũng đủ để chấn nhiếp đám người. Đoan Mộc Sinh đã rèn luyện dưới thác nước suốt một thời gian dài, độ dũng mãnh của hắn vượt xa người khác.
Đoan Mộc Sinh quát: “Cẩu hoàng đế Lưu Thương đã chết, các ngươi còn dám chống cự?”
Tư Vô Nhai bước xuyên qua đám người đi đến bên cạnh Lục Châu, cất cao giọng nói:
“Nghiêm chỉnh mà nói, hắn còn không phải là hoàng đế của các ngươi… Lưu Thương thật sự đã chết từ lâu. Người này chỉ là kẻ giả mạo.”
Hoàng thất chính là như thế, từ trước đến nay vẫn luôn chú trọng chuyện huyết thống. Câu nói này của Tư Vô Nhai chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.
Có người thất thanh hét lên: “Không thể nào! Tuyệt không thể nào! Ngăn bọn hắn lại!”
Lục Châu tiếp tục tiến lên đi về phía đại môn Hoàng thành. Đám cấm vệ quân giữ cửa lại lui về sau, co cụm lại một chỗ.
Lục Châu nâng tay vỗ ra một chưởng, chưởng ấn màu xanh lam bay tới tốc thẳng vào mặt bọn hắn.
Ầm! Trên hành lang, hơn trăm tên cấm vệ quân bị một chưởng đánh bay tứ tán.
Lục Châu nhấc chân đạp mạnh xuống đất. Lấy Lục Châu làm trung tâm, một vòng tròn xung lực lan tràn ra bốn phía, sàn nhà bị thổi tung. Hơn ngàn tên cấm vệ quân bị chấn bay lên không trung.
Lục Châu thản nhiên đứng chắp tay sau lưng đứng giữa vòng vây cấm vệ quân.
Ngay sau đó, cấm vệ quân từ trên không trung rơi xuống như mưa, nện xuống sàn nhà ầm ầm ầm… Không chịu nổi một kích!
Giáo chúng U Minh Giáo phấn khởi nhìn màn này. Thật kích thích! Thật hả giận!
Trong Thập Tuyệt Trận, tổ sư gia chính là thần!
Đối với các giáo chúng U Minh Giáo, thời khắc này Lục Châu chính là vị thần có sức mạnh vô địch trong lòng bọn họ!
Giáo chúng U Minh Giáo được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉnh tề đều đặn tiến vào trong Hoàng thành. Cung điện, lầu các dần dần hiện ra trước mắt.
U Minh Giáo đã thành công đánh hạ Thần Đô!
Đúng lúc này, từ Trường Thanh Cung đột nhiên sáng lên một đại trận màu vàng kim hình bát quái.
“Trận trong trận, Bát Môn Trận Ấn.” Tư Vô Nhai giải thích.
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân bay lên, vẻ mặt hờ hững. Trên bầu trời, Bát Môn Trận Ấn toả ra quang hoa màu vàng kim cực kỳ chói lọi khiến ai nấy đều phải ngẩng đầu nhìn.
Lục Châu bay đến giữa đại trận Bát Môn Trận Ấn, bàn tay khẽ nâng lên, trong đầu niệm khẩu quyết Thiên thư.
Lam liên nở rộ! Bầu trời Hoàng thành bị một đoá lam liên khổng lồ bao trùm.
Đám tu hành giả bên ngoài Thần Đô lộ vẻ nghi hoặc, nhìn Thập Tuyệt Trận trong Hoàng thành mà không hiểu ra sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận