Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 903

Minh Thế Nhân sờ cằm suy nghĩ rồi gật đầu. “Thật đúng là vậy! Không ngờ sư phụ lại là người có văn hoá như thế, còn lựa đồ đệ theo kiểu này. Vậy vẫn còn thiếu một chữ ‘Thời’ nha, trong tên của Hải Loa sư muội không có chữ này.”
Tư Vô Nhai lại cầm một tờ giấy khác lên, trên đó viết: Lạc Thời Âm.
Minh Thế Nhân cả kinh nói: “Trùng hợp vậy sao? Ý đệ là tiểu sư muội Hải Loa chính là Lạc Thời Âm?”
Tư Vô Nhai đáp:
“Còn chưa xác định, nhưng từ những bản bút ký do Lạc Thời Âm để lại, ta cho rằng Lạc Thời Âm và Lạc Tuyên không phải là cùng một người, nhưng toàn bộ bút ký đều do một người viết ra, rất khó giả mạo. Hơn ba trăm năm đã trôi qua, nếu Hải Loa là Lạc Thời Âm thì bây giờ đã là một phụ nữ trung niên rồi. Hải Loa sư muội tinh thông âm luật, chỉ trong thời gian ngắn tu hành đã bước vào Nguyên Thần cảnh, nhưng nàng thật sự chỉ mới có mười sáu tuổi.”
“Chẳng lẽ là phục sinh giống tộc Vô Khải của đại sư huynh?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Sẽ không. Ta ở cạnh đại sư huynh nhiều năm, rất rõ ràng đặc tính của tộc Vô Khải.” Tư Vô Nhai lắc đầu.
“Vậy thì là quái vật?”
“Có ba cách giải thích. Một, Hải Loa đúng là thiên tài khó gặp. Hai, Lạc Thời Âm là hậu nhân của Lạc Tuyên, nhận được truyền thừa của Lạc Tuyên. Trong bút ký có một điểm cực kỳ quan trọng, hơn mười năm trước Lạc Tuyên từng trở về hồng liên giới, trùng hợp là mười năm cuối cùng trong bản bút ký nàng ta đều dùng tên Lạc Tuyên. Ba, Hải Loa là gián điệp do hồng liên giới gửi tới.”
Minh Thế Nhân cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. “Loại thứ hai thì ta tin, còn loại thứ ba rõ ràng không phải…”
“Lòng người khó dò.” Tư Vô Nhai nhìn thẳng Minh Thế Nhân.
“Thôi đi, đệ đó, thông minh thì có thông minh nhưng cứ tự cho là đúng. Ta ra ngoài hít thở không khí đây.”
Minh Thế Nhân xoay người rời đi, đóng cửa phòng lại.
Tư Vô Nhai thở dài lắc đầu, lại xem câu thơ kia một lúc lâu rồi thấp giọng nói:
“Kỳ thực vẫn còn một cách giải thích khác… Hải Loa sư muội đến từ một nơi càng đáng sợ hơn. Lạc Thời Âm… có lẽ cho tới bây giờ chưa từng tồn tại.”
Trên bản vẽ địa đồ không chỉ có kim liên giới và hồng liên giới mà còn một đồ án khác, chỉ là đã bị mực đen bôi lên không thể nhìn rõ.
Thiên Liễu Quan.
Trong biệt uyển, quá trình tấn thăng cửu diệp của Vu Chính Hải đã đến thời khắc mấu chốt nhất.
“Sư phụ, tóc của đại sư huynh trắng rồi!” Tiểu Diên Nhi hô lên.
“Xích Diêu Chi Tâm.” Lục Châu nhắc nhở.
Vu Chính Hải gật đầu, lập tức phục dụng nửa viên Xích Diêu Chi Tâm còn lại.
Lục Châu mở hộp gấm trong tay ra, lấy Ngao Ngư Chi Tâm ném cho Vu Chính Hải. “Dùng đi.”
“Vâng.”
Tốc độ hấp thu thọ mệnh của kim liên ngày càng nhanh, nhờ hai viên trái tim sinh mệnh, tóc Vu Chính Hải biến trở lại thành màu đen.
Lúc này Điền Bất Kỵ chợt hô lên: “Lão tiền bối, Quán chủ, xuất hiện hung thú Chung Điêu.”
Hạ Trường Thu quát: “Để ta đối phó với nó.”
Hắn tung người bay lên, các trưởng lão Thiên Liễu Quan cũng theo sau. Chung Điêu là một con quái thú ăn thịt người trông giống như chim nhưng lại không phải chim, trên đầu có sừng dài, tiếng kêu oe oe như tiếng em bé khóc cực kỳ chói tai.
“Âm công?”
Tiếng em bé khóc vang vọng cả Thiên Liễu Sơn quấy nhiễu tất cả mọi người. Hạ Trường Thu và đám trưởng lão có thể đối phó với nó, nhưng tiếng kêu này lại khiến mọi người chán ghét vô cùng.
Hạ Trường Thu vung phất trần, cương khí đánh tan đám hung thú phổ thông trên bầu trời, sau đó công kích về phía Chung Điêu.
Phanh phanh phanh! Chung Điêu lập tức vỗ cánh bay về phía khác rồi tiếp tục kêu gào.
“Con súc sinh này!”
Hạ Trường Thu thi triển đại thần thông thuật, toàn thân bộc phát đạo ấn, chưởng ấn Đạo môn xuất hiện đầy trời đánh về phía Chung Điêu, mà tiếng em bé khóc lại càng lúc càng lớn.
Lúc này, Ngu Thượng Nhung đứng trên nóc nhà bỗng ngẩng đầu nhìn, lạnh nhạt nói: “Giao cho ta đi.”
Chung Điêu dường như hiểu được mọi chuyện, nó dễ dàng né tránh đám chưởng ấn của Hạ Trường Thu rồi đổi phương hướng bay.
“Không đúng… con súc sinh này đã bị người thuần phục!” Hạ Trường Thu phán đoán.
Ngu Thượng Nhung lăng không bay lên. “Bị thuần phục?”
“Sau khi bị thuần phục, cự thú sẽ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, biết cách tiến lùi như con người. Súc sinh này rất khó đối phó.”
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười. “Thú vị.”
Vụt! Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ, hư ảnh Ngu Thượng Nhung biến mất tại chỗ. Vừa ra tay chính là Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.
Pháp thân xuất hiện! Toà pháp thân kim liên cao mười lăm trượng bay tới, hai tay như hai lưỡi câu vươn tới tóm chặt lấy Chung Điêu, ba đạo thân ảnh của Ngu Thượng Nhung hợp nhất xuất hiện trước mặt nó, hàn mang hiện liên, Trường Sinh Kiếm đâm xuyên người Chung Điêu.
Hạ Trường Thu nghẹn họng nhìn trân trối.
Cùng lúc đó, cách Thiên Liễu Quan không xa, một nam tử đứng trên ngọn núi, bàn tay run lên, hai cánh tay vội vàng tách ra.
“Cửu diệp?”
Nam tử để râu hình chữ bát, trong mắt lộ ra sát khí. “Dám giết Chung Điêu của ta, ta sẽ bắt ngươi đền mạng!”
Nói xong, hắn tung người nhảy xuống chân núi, quanh thân toát ra từng đạo vòng sáng quỷ dị vừa đen vừa tím… Sau đó ngẩng đầu nhìn Thiên Liễu Quan rồi thân ảnh nhoáng lên, biến mất.
Bị Ngu Thượng Nhung đâm một nhát chí mạng, Chung Điêu gào lên tê tâm liệt phế vang vọng cả Thiên Liễu Quan.
Pháp thân kim sắc huy động kiếm cương, hung hăng đâm tới, xiên Chung Điêu lơ lửng giữa không trung. Bóng ảnh Ngu Thượng Nhung xuất hiện đầy trời, bắt đầu giày xéo nó.
Chung Điêu ngày càng yếu ớt, nó sợ hãi đến mức đã không còn ý niệm chạy trốn. Tiếng kêu từ từ dừng lại, rốt cuộc Thiên Liễu Quan đã khôi phục yên tĩnh.
Đám hung thú nhỏ đã bị các trưởng lão giết sạch. Một vị trưởng lão trừng to mắt nhìn Ngu Thượng Nhung nói: “Một mình hắn cũng đủ rồi.”
“Có gì mà ngạc nhiên.” Điền Bất Kỵ quay đầu nói.
“Điền trưởng lão, chẳng lẽ ngài không kinh ngạc sao?”
Điền Bất Kỵ thản nhiên đáp lại: “Đó là do các ngươi không cùng chúng ta đến Cửu Trọng Điện…”
Đám trưởng lão nghi hoặc khó hiểu. Kỳ thật ý của Điền Bất Kỵ rất rõ ràng, đã quen nhìn sóng to gió lớn, nay gặp chút mưa rào đương nhiên không còn cảm thấy rung động chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận