Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1043

Lúc này, quanh người Lạc Tuyên phát sáng tạo thành một khu vực hình khối hộp, mà quanh thân Hải Loa cũng tạo thành một khối hộp tương tự.
Trên cổ Lạc Tuyên đeo một khối ngọc bội. Thứ đang phát sáng chính là ngọc bội này. Mà trên người Hải Loa cũng có một khối ngọc bội giống hệt, hai ngọc bội dường như đang liên kết với nhau.
“Hả?” Lục Châu khó hiểu nhìn cảnh tượng này.
“Sư phụ, sắc mặt tiểu sư muội đã tốt hơn nhiều.” Quả thật khí sắc trên mặt Hải Loa đã bớt tái nhợt, da dẻ cũng hồng hào trở lại.
Hai khối ngọc bội đột nhiên phát ra tiếng cộng hưởng, trên thân Lạc Tuyên xuất hiện từng điểm tinh quang tụ tập vào ngọc bội, sau đó truyền sang cơ thể Hải Loa.
Quang mang trên ngọc bội càng lúc càng thịnh. Lục Châu không thể không quay đầu đi nhìn sang nơi khác.
“Diên Nhi, lại đây.”
“Vâng.”
Vì lý do an toàn, hắn gọi Tiểu Diên Nhi đến bên cạnh mình để dễ bề xử lý khi có chuyện bất ngờ xảy ra.
Lục Châu không thể nào hiểu nổi vì sao chuyện này lại xảy ra. May mắn là Lạc Tuyên không có vẻ gì là muốn hại Hải Loa mà ngược lại còn đang truyền thụ tu vi cho nàng, nên Lục Châu mới không ra tay ngăn cản.
Nhưng vì sao Lạc Tuyên lại chọn Hải Loa? Thân phận của Hải Loa rốt cuộc là gì?
Đột nhiên Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía Lạc Tuyên lắp bắp hô: “Sư, sư phụ, sư phụ, sư phụ…”
“Kêu ít thôi.” Lục Châu đưa tay cốc đầu nàng một cái rồi quay sang nhìn Lạc Tuyên, sau đó chính hắn cũng cả kinh không kém gì Tiểu Diên Nhi.
Hắn nhìn thấy… hai mắt Lạc Tuyên đã mở lớn đang nhìn chằm chằm vào Hải Loa, đôi mắt kia lấp lánh như ánh sao trên bầu trời đêm. Một giọt nước mắt long lanh trượt ra khỏi hốc mắt nàng lăn dài trên má.
Tách.
Nước mắt đáp xuống giường đá phát ra thanh âm thanh thuý.
Lục Châu lúc này cũng hồi thần lại, lạnh nhạt gọi: “Lạc Tuyên.”
Đáng tiếc nàng lại như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm Hải Loa không nói một lời. Chốc lát sau, đôi mắt kia lại trở nên vô thần bất động. Ngọc bội trước ngực nàng bay lên.
Thân thể nàng từ từ phân giải thành từng điểm tinh quang dung nhập vào ngọc bội, sau đó thông qua ngọc bội truyền vào thân thể Hải Loa.
Không biết trải qua bao lâu, Lạc Tuyên hoàn toàn biến mất như thể nàng chưa từng xuất hiện, chỉ còn lại khối ngọc bội chậm rãi rơi xuống.
Lục Châu nhíu mày vung tay lên, thu hồi ngọc bội rồi điều động cương khí nâng Hải Loa đặt lên giường đá.
Tiểu Diên Nhi hoàn toàn choáng váng, nàng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể mịt mờ nhìn sư phụ.
Lục Châu cầm ngọc bội của Lạc Tuyên trong tay, thoáng dùng lực, ngọc bội biến thành bột mịn để lộ một phong thư giấu bên trong.
Hắn mở thư ra, trên đó viết: “Khi con nhìn thấy bức thư này, nghĩa là con đã đến đây… Trên đời này không ai có thể mở được bức thư này trừ con.”
“Thật vui khi được gặp lại con lần nữa. Con nhất định rất thông minh, xinh đẹp và đáng yêu. Con nhất định sống vô ưu vô lo, tự do tự tại như ta nghĩ.”
“Ta không hy vọng con nhìn thấy bức thư này, càng không hy vọng con bị người khác lợi dụng, bước vào vết xe đổ của ta.”
“Ta biết con có rất nhiều nghi vấn, nhưng ta xin lỗi vì không cách nào trả lời con được. Con đến từ một nơi rất bí ẩn… một nơi tràn ngập khổ sở và hắc ám.”
“Ta muốn giữ lại mạng sống của con, cũng muốn được thoát ly biển khổ này vĩnh viễn. Thành toàn cho con, cũng là thành toàn cho ta… Ta đem mọi năng lực của mình truyền cho con, ngoại trừ những ký ức kinh khủng kia. Đừng sống như ta, đừng nhé con…”
“Hạt giống Thái Hư sẽ cải thiện tư chất cho con, cũng sẽ giúp con có khả năng gánh chịu toàn bộ năng lực ta truyền cho con. Đáng tiếc, con còn nhỏ như vậy…”
“Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường của con người. Nếu được lựa chọn, ta thà rằng con là một phàm nhân. Thế nhưng thiên ý trêu ngươi, ông trời vì sao lại muốn con phải gánh chịu cực khổ như vậy? Vì sao chứ?”
“Ta sẽ cố hết sức mình giúp con được sống, dù rằng người chết sẽ là ta… Đồng Tâm Ngọc phong ấn lực lượng của ta, nếu có ngày gặp lại, hy vọng con có thể sống hạnh phúc như ta hằng mong muốn.”
“Đừng để mình bị kẻ xấu lợi dụng. Tránh xa Khương Văn Hư, tránh xa Dư Trần Thù, tránh xa… Thiên Vũ Viện.”
“Ta không biết mình làm vậy có đúng không, nhưng chỉ có thế này mới giúp con sống sót. Những lực lượng này sẽ bảo vệ con, cũng sẽ khiến người khác chú ý tới con. Hy vọng lực lượng trong Đồng Tâm Ngọc đủ dùng.”
“Nếu một ngày nào đó, con trở thành một tu hành giả thiên tài toả sáng rực rỡ, thì hãy đi tìm lão sư của ta… Lão sư rất tài hoa, cũng rất cường đại, hắn sẽ trở thành người mạnh nhất Đại Viêm, hắn từng viết một câu thơ: 'Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời'.”
“Nhớ kỹ, tên ta đặt cho con là: Lạc Thời Âm.”
“Hãy cố gắng sống sót…”
“Tạm biệt, con của ta.”
Trên mảnh giấy trắng có những đường vân loang lổ như nước mắt.
Dường như định mệnh đã định sẵn ngay từ đầu.
Nếu ngày hôm đó hắn không đến Tế Thiên đài, có phải Hải Loa sẽ bị người ta xem là yêu nữ mà thiêu chết không?
Lại hoặc là nếu hắn không thu nàng làm đồ đệ mà giao cho phàm nhân bách tính nuôi dưỡng, có phải chuyện ngày hôm nay sẽ không phát sinh?
Chỉ cần lệch đi một bước, hai người sẽ bỏ lỡ.
Thế nhưng mà… Lạc Tuyên vì sao phải trở về hồng liên giới? Nàng ta làm sao gặp được Hải Loa? Hải Loa vì cái gì lại bị thương?
Khi Lục Châu còn đang nghi hoặc, bức thư trong tay bỗng nhiên bị các đường vân xé nát, biến thành từng điểm tinh quang bay về phía Hải Loa.
Lục Châu vươn tay dùng nguyên khí ngăn cản tinh quang, nhưng tinh quang lại bay xuyên qua nguyên khí. Lục Châu lập tức vận dụng lực lượng phi phàm tạo thành bình chướng, lúc này tinh quang mới bị thu hồi vào tay Lục Châu.
Những điểm tinh quang trong khoảnh khắc biến thành từng đoạn ký ức ngắn.
Hơn ba trăm năm trước, Lạc Tuyên rời khỏi Cứu Thiên Viện, ngồi Thuỷ Toa băng xuyên qua Hắc Thuỷ Huyền Động đến Đại Viêm.
Từ Đại Viêm, Lạc Tuyên xuất phát đến bí ẩn chi địa, nửa đường gặp được Cơ Thiên Đạo, gọi hắn là “lão sư” và trộm đi một hạt giống Thái Hư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận