Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 652

Ngu Thượng Nhung đạp mạnh chân, toàn thân xông lên trời, Trường Sinh Kiếm lại toát ra quang mang màu đỏ rực. Liên diệp xoay xung quanh Trường Sinh Kiếm, ba đạo thân ảnh xuất hiện!
Đây là kiếm kỹ thành danh của Ngu Thượng Nhung, Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.
“Ha ha ha !” Ma Lộ Bình ngửa đầu cười điên cuồng. “Ngươi trúng kế!”
Trên người Ma Lộ Bình đột nhiên lấp lánh ánh sáng màu vàng kim như hoả diễm thiêu đốt.
“Cương Thể Đại Thừa?”
Cương Thể Đại Thừa chính là luyện thể tới cảnh giới cực hạn, đem toàn bộ nguyên khí bám vào trong kinh mạch và làn da, thậm chí đem pháp thân áp súc thành cỡ thân người thật, tam giả hợp nhất chính là Cương Thể.
Luyện Thể giả trên thế gian này luyện ra được Cương Thể cũng là vô cùng hiếm thấy.
Một khi luyện thành Cương Thể, pháp thân mở ra chẳng khác nào có được Phật Tổ kim thân gia trì!
Lực phòng ngự cực kỳ kinh người!
Ma Lộ Bình không lùi mà tiến, dù tầm nhìn trở nên mơ hồ nhưng hắn vẫn lựa chọn tiến lên, hung hăng vung quyền về phía trước.
Kiếm rời khỏi vỏ, sao có thể lui! Ngu Thượng Nhung vẫn tiếp tục vung kiếm, ánh mắt chấp nhất!
Ầm!
Tam đạo thân ảnh hợp nhất, Ngu Thượng Nhung lăng không xoay chuyển, trong khoảnh khắc rơi xuống tay phải cầm kiếm đâm thẳng xuống!
Ma Lộ Bình bay ngược ra sau, liên tục đụng vỡ ba toà kiến trúc mới nện xuống mặt đất. Bụi đất mịt mờ tung bay ngăn cản tầm nhìn.
Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Chiến đấu cấp bậc này tạo thành lực sát thương cực lớn, tu hành giả gần đó chỉ dám nhìn chứ không dám lại gần.
Ngu Thượng Nhung nghi hoặc nhìn về phía Ma Lộ Bình rơi xuống… Cho đến khi bụi đất tiêu tán, Ngu Thượng Nhung mới nhìn thấy một đao cương cực lớn cắm trên mặt đất phản chiếu ánh nắng mặt trời.
Trong lòng Ngu Thượng Nhung đánh thịch một tiếng. Rốt cuộc vẫn trốn không thoát.
Chẳng trách Ma Lộ Bình lại bị đánh ngã đơn giản như vậy. Hắn… rốt cuộc cũng chạy tới.
“Đại sư huynh.” Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn người đang lăng không đối diện mình.
Vu Chính Hải đứng thẳng người, hai tay chắp sau lưng, cặp mắt có thần nhìn chằm chằm vào Ngu Thượng Nhung.
Đúng vậy, hắn không nhìn Ma Lộ Bình nằm dưới đất mà chỉ nhìn Ngu Thượng Nhung phía đối diện.
“Đúng thật là đệ.” Vu Chính Hải làu bàu.
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười, đứng thẳng người lên. “Là ta.”
“Vì sao đệ lại giúp ta?” Vu Chính Hải hỏi.
“Ta không phải đang giúp huynh, mà là giúp chính mình.”
“Giúp chính mình?”
“Đúng vậy.” Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng đáp.
“Nhị sư đệ, ta thân là đại sư huynh, ta bao dung đệ, hiểu cho đệ, thậm chí đã nhiều lần nhường nhịn đệ… Những chuyện đã trải qua cũng như mây khói, ta sẽ không tính toán nữa. Nhưng mà…” Vu Chính Hải bỗng đổi giọng, trở nên nghiêm túc và trầm trọng hơn. “Đại nghiệp trước mắt, chuyện liên quan đến mấy chục vạn huynh đệ U Minh Giáo, ta không thể bỏ qua. Ta sẽ thay sư đệ trảm Ma Lộ Bình!”
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt cười.
“Huynh là đại sư huynh, ta kính nể huynh, tôn trọng huynh, thậm chí nhiều lần né tránh để không bị cho là vô lễ với huynh trưởng. Đại nghiệp đương nhiên quan trọng, nhưng việc giết Ma Lộ Bình cũng không ảnh hưởng gì đến đại nghiệp của huynh cả… Hắn là người trong danh sách tử vong của ta, đầu của hắn phải do ta lấy.”
Khụ khụ khụ…
Ma Lộ Bình cố nén đau đớn kịch liệt truyền tới, đơn chưởng vỗ xuống đất, lăng không đứng dậy.
Đường đường là một trong bát đại thống lĩnh vậy mà lại luân lạc thành dê chờ làm thịt, thành cá nằm trên thớt, để bọn hắn tranh cãi nhau xem ai được chém đầu mình. Ma Lộ Bình há có thể không tức giận?
“Đủ rồi!”
Ma Lộ Bình quát lớn một tiếng. “Ngu Thượng Nhung, ngươi chỉ có pháp thân lục diệp, dựa vào cái gì mà đòi giết bản tướng quân?!”
Pháp thân lục diệp?
Mí mắt Vu Chính Hải nháy một cái, trong lòng chợt dâng lên cảm giác không cam lòng. Hắn lẽ ra cũng có thể trùng tu, đáng tiếc… đại nghiệp quấn thân.
Ma Lộ Bình ngẩng đầu nói với Vu Chính Hải.
“Vu Chính Hải, viện quân của bản thống lĩnh sắp tới rồi, ngươi bây giờ là cá nằm trong chậu, có tư cách gì hô to gọi nhỏ với bản thống lĩnh?”
Vu Chính Hải không thèm nhìn Ma Lộ Bình mà tiếp tục nói với Ngu Thượng Nhung:
“Nhị sư đệ, đệ chỉ mới lục diệp e là giết không nổi Ma Lộ Bình. Chuyện của Thần Đô đệ không cần nhúng tay vào nữa.”
Ngu Thượng Nhung cười nhạt nói: “Đại sư huynh, thứ cho ta không thể đồng ý.”
Trường Sinh Kiếm rung động, trên lưỡi kiếm toát ra quang mang màu đỏ.
Vụt! Trường Sinh Kiếm bay đến trước mặt, hai tay Ngu Thượng Nhung chập lại, nguyên khí xung quanh dũng động, cuồng phong bốc lên!
Công trình kiến trúc xung quanh đều bị tốc bay, ngay sau đó Trường Sinh Kiếm bắn ra vô số kiếm cương chi chít rải khắp bầu trời tạo thành hình cánh quạt.
Vu Chính Hải hơi kinh hãi thốt lên: “Vạn Vật Quy Nguyên?”
Vạn vật căn bản chính là đạo vô địch. Chiêu thức này là một trong những đại thần thông thuật khó luyện thành nhất của Quy Nguyên Kiếm Quyết, không hề yếu hơn Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.
Vu Chính Hải thấy thế, bàn tay khẽ lật, Bích Ngọc Đao bay về rồi lại ném bay ra ngoài.
“Quân Lâm Thiên Hạ.”
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là chiêu thức tối cường.
Nếu phải đối mặt với hai người này, bạn sẽ lựa chọn như thế nào?
Chọn bát diệp đỉnh phong Vu Chính Hải hay chọn Ngu Thượng Nhung thoạt nhìn chỉ có pháp thân lục diệp?
Ma Lộ Bình cố nén nội thương, lại lần nữa thi triển Cương Thể, toàn thân cương khí vờn quanh. Ma Lộ Bình đạp mạnh xuống đất, nhào về phía… Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng, hai tay đánh về phía trước.
Vạn Vật Quy Nguyên, toàn bộ kiếm cương và Trường Sinh Kiếm hoà làm một thể đánh về phía Ma Lộ Bình.
Ma Lộ Bình bình tĩnh nói: “Dù có chết ta cũng phải kéo Kiếm Ma ngươi theo cùng!”
Trong mắt hắn tràn ngập chấp nhất và tự tin khiến Ngu Thượng Nhung toàn lực ứng phó…
Phanh phanh phanh!
Kiếm cương đâm vào thân thể Ma Lộ Bình.
Cùng lúc đó Quân Lâm Thiên Hạ cũng đánh ra vô số đao cương. Vu Chính Hải giang rộng hai tay như hùng ưng giương cánh, đao cương trước mặt chỉnh tề và ồ ạt như sóng biển đánh về phía Ma Lộ Bình.
Phanh phanh phanh! Trên quyền cước của Ma Lộ Bình đã xuất hiện mấy vệt máu tươi, có thể nói Ma Lộ Bình đang phải đối mặt với tình thế chắc chắn phải chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận