Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2087: Cống hiến cho Ma Thần đại nhân

Giám Binh liếc nhìn ba người, sống lưng thẳng tắp, chắp tay sau lưng nói: “Lệnh cho tất cả mọi người tập hợp trong vòng một khắc đồng hồ.”
“Vì sao thế?” Yến Quy Trần nghi hoặc hỏi.
“Bảo ngươi đi thì mau đi!” Giám Binh hạ lệnh.
“Vâng.”
Yến Quy Trần lĩnh mệnh, cấp tốc rời đi, trong lòng thầm nghĩ giáo chủ đại nhân quả là biết cách làm người, hẳn là định làm lễ đón tiếp Ma Thần đại nhân một cách long trọng đây mà, trước đó đúng là bọn hắn đã nghĩ nhiều, lo lắng vớ vẩn không đâu.
Giám Binh rời khỏi phòng nghị sự, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đại địa vẫn đang rung động kịch liệt.
Giám Binh thầm nghĩ, chỉ cần đối phương dám đến gần Thiên Đạo Đại Kỳ, lực lượng trong trận kỳ sẽ bị kích hoạt, đến lúc đó toàn bộ Vô Thần Luận Giáo Hội sẽ hỗ trợ trận pháp phát huy ra uy lực lớn nhất, bắt tên lừa đảo này là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ầm ầm. Trên tường thành xuất hiện khe hở, Giám Binh liền nói: “Ma Thần đại nhân, xin ngài mau mau thi pháp!”
Lục Châu đạp không bay lên nói: “Đừng lo lắng, lão phu mà ra tay thì mọi thứ sẽ ổn định lại ngay.”
Đám tu hành giả xung quanh ngẩng đầu nhìn với vẻ kính sợ, hai vị chưởng giáo cũng lộ vẻ kích động vô cùng.
Mà lúc này các thành viên giáo hội được Yến Quy Trần thông báo cũng từ bốn phương tám hướng cấp tốc chạy tới.
Lục Châu bay tới cách Thiên Đạo Đại Kỳ mười mét. Trận kỳ đột nhiên run lên, dưới mặt đất xuất hiện vô số quang hoa trong phạm vi ngàn dặm, cấp tốc hội tụ về phía trận kỳ.
Trận kỳ đang hấp thu lực lượng Thái Hư.
Cùng lúc đó, trên bầu trời đánh xuống một đạo thiểm điện, bắn trúng Đại Kỳ.
“Thì ra là vậy.” Lục Châu cũng hiểu được Thiên Đạo Đại Kỳ không hề được phát huy hết tác dụng.
Hư ảnh lóe lên, Lục Châu xuất hiện phía trên trận kỳ, thừa dịp đạo thiểm điện thứ hai từ trên trời đánh xuống, một tay Lục Châu chống lên trời, dưới chân đạp lên lá cờ.
Ầm ầm!
Lam sắc thiểm điện từ trên trời bổ xuống.
“Chính là lúc này!!” Giám Binh trầm giọng nói, trong mắt toát ra vẻ nghiêm túc.
“Cái gì mà lúc này?” Hai vị chưởng giáo ngơ ngác nhìn hắn.
Đạo thiểm điện kia thông qua bàn tay Lục Châu truyền vào cơ thể, Thiên Ngân trường bào tung bay trong gió, viễn cổ cự long lượn vòng bay ra. Thiên Đạo Đại Kỳ vốn chỉ cao trăm trượng nay bỗng cao vút lên ngàn trượng, nhập vào trong mây.
Lam sắc thiểm điện du tẩu quanh thân Lục Châu rồi truyền vào Thiên Đạo Đại Kỳ, Đại Kỳ rốt cuộc được kích hoạt!
Hai mắt Lục Châu tỏa ra lam quang, tóc dài tung bay, trường bào rung động. Đây… chính là Ma Thần!
“A?!” Giám Binh lảo đảo lui lại hai bước.
“Giáo chủ?” Yến Quy Trần đỡ lấy hắn. “Ngài làm sao thế?”
“Ta… ta có phải đang nằm mơ không?”
“Ngài không có nằm mơ đâu.”
“Mau véo ta một cái… Ui da, lão Yến, ngươi có thể ra tay nhẹ một chút không hả?!” Giám Binh lại lui về sau mấy bước, rất nhanh sau đó sự rung động và kinh ngạc đã vượt lên trên đau đớn.
Nhìn toàn thân Lục Châu mang theo khí tức vương giả, Giám Binh lộ vẻ kích động và kinh sợ. Hắn quỳ phịch xuống, cao giọng hô lên: “Đa tạ Ma Thần đại nhân chúc phúc!”
Sao lại kích động đến mức này rồi?
Yến Quy Trần tán thưởng nói: “Vẫn là giáo chủ anh minh nhất, lúc đầu ta không làm được như ngài đâu. Đỗ Thuần còn bởi vì khinh thường Ma Thần đại nhân mà mất mạng, giáo chủ từ lúc bắt đầu đã thành kính như thế, không hổ là tín đồ trung thành nhất của Ma Thần đại nhân nha!”
Bọn hắn nào biết lúc này lưng áo Giám Binh đã ướt sũng mồ hôi lạnh. Hắn quỳ dưới đất, hai tay chạm vào đại địa, có thể cảm giác được rõ ràng trái tim mình đập nhanh đến kịch liệt.
Giám Binh nói: “Mọi người cùng quỳ bái!”
“Giáo chủ anh minh.” Yến Quy Trần nói, “Sao ta không nghĩ tới điểm này nhỉ…”
Yến chưởng giáo hạ lệnh, toàn bộ Vô Thần Luận Giáo Hội đều thành kính quỳ bái Lục Châu.
Lục Châu nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Các ngươi thờ phụng bản tọa, sao bản tọa có thể khoanh tay đứng nhìn. Đều đứng lên đi.”
Nói xong Lục Châu thu tay về. Thiên Đạo Đại Kỳ trở nên yên tĩnh, đại địa cũng không còn rung động.
“Đa tạ Ma Thần đại nhân!” Đám người hô vang.
Lục Châu trở về trạng thái cũ, thân ảnh lóe lên xuất hiện trước mặt Giám Binh, vươn tay ra nói: “Đã chuẩn bị đồ vật ta cần chưa?”
Giám Binh câm nín.
“Hửm?” Thấy đối phương do dự, Lục Châu nhướng mày trầm giọng nói, “Giám Binh, ngươi đang do dự cái gì?”
Trong lòng Giám Binh rỉ máu nhưng vẫn phải gạt ra một nụ cười, kích động nói: “Ta nguyện ý cống hiến cho Ma Thần đại nhân!”
Hắn lấy một thanh đoản đao vạch một đường vào ngón tay, một giọt tinh huyết đỏ tươi sáng long lanh bay ra đáp xuống tay Lục Châu.
Lục Châu không thu tay về mà tiếp tục chờ đợi.
Giám Binh thật sự rất muốn khóc.
Nhưng hố mình tự đào, dù có thế nào cũng phải tự lấp thôi, hắn không còn lựa chọn nào khác. Đứng trước mặt hắn chính là thần tượng bấy lâu, là tu hành giả cường đại nhất thế gian, ai dám vi phạm ý nguyện của lão nhân gia người?
Huống chi chính hắn còn hứa hẹn với người ta!
Ba vị chưởng giáo nhìn về phía Giám Binh với vẻ kính nể. Đổi lại là bọn hắn nếu phải lấy Thiên Hồn Châu ra nhất định sẽ cảm thấy do dự, vậy mà giáo chủ lại quả quyết đồng ý với Ma Thần đại nhân như thế.
Chỉ thấy phần bụng Giám Binh khẽ nhúc nhích, hộc một tiếng, Giám Binh phun ra một chùm ánh sáng tỏa ra bạch quang, viên Thiên Hồn Châu trong suốt rơi vào tay Lục Châu.
Lục Châu hài lòng gật đầu nói: “Lão phu sẽ nhớ kỹ cống hiến của ngươi. Mấy ngày này ngươi ở lại trong phế tích đi, năm ngày sau lão phu sẽ sai người trả Thiên Hồn Châu về cho ngươi.”
Giám Binh quỳ xuống đất dập đầu hô: “Đa tạ Ma Thần đại nhân ban ân, thân là tín đồ của ngài, đây đều là việc ta nên làm!”
“Rất tốt.”
Lục Châu cất kỹ đồ vào Đại Di Thiên Đại rồi nói: “Lão phu còn có việc quan trọng, không ở lại đây lâu được.”
Đám người khom người hành lễ: “Cung tiễn Ma Thần đại nhân!”
Lục Châu tung người bay lên vọt ra khỏi cổ thành, trong chớp mắt đã biến mất.
Ba vị chưởng giáo đồng thời khom người nói với Giám Binh: “Giáo chủ đại nhân anh minh, dũng khí của ngài khiến tất cả mọi người phải kính nể!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận