Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1031

Thế là Tư Vô Nhai báo cáo lại tình huống căn bản của cửu châu Đại Viêm, đồng thời nhắc đến chuyện Bồng Lai đảo đang gặp nạn hải thú. Lục Châu nghe được khẽ nhíu mày.
Mạnh Trường Đông bỗng nói xen vào:
“Ngàn năm trước hồng liên giới cũng từng bị hải thú tập kích đại quy mô một lần, thời điểm đó nước biển lan tràn nhấn chìm một phần lục địa, nhân loại thương vong thảm trọng. Vô số bậc tiên hiền cửu diệp đã táng thân trong miệng hải thú. Chẳng lẽ kim liên giới cũng sẽ gặp phải kiếp nạn này?”
Tư Vô Nhai nói: “Ta cũng lo lắng điều này. Lại thêm hồng liên giới vẫn không ngừng âm mưu xâm lấn, tuy rằng kim liên giới đang được hưởng thái bình tạm thời nhưng nguy cơ vẫn đang ở trước mắt.”
Lục Châu nghe vậy gật đầu. Kim liên giới đang đi vào vết xe đổ của hồng liên giới. Nếu muốn tránh được nguy cơ này, tu hành giả kim liên giới nhất định phải đề thăng tu vi với tốc độ nhanh hơn để vượt qua mới được.
“Tình huống Thần Đô thế nào?” Lục Châu hỏi.
“Năm ngày trước đồ nhi đã đến Thần Đô một chuyến, mọi chuyện về cơ bản đã ổn định. Chỉ là tu vi ngũ sư tỷ tiến bộ rất chậm, có thể là vì bề bộn chính sự nên xao nhãng việc tu hành.”
Bề bộn chính sự? Đây không phải là nguyên nhân của việc chậm chạp không tiến bộ.
Có hạt giống Thái Hư, cho dù là người có tư chất thấp nhất như Đoan Mộc Sinh cũng đã là bát diệp, đáng ra Chiêu Nguyệt không thể chậm chạp như vậy mới đúng.
“Không có gì kỳ lạ sao?”
“Không có.” Tư Vô Nhai lắc đầu.
“Ngươi tiếp tục lưu ý, truyền lại phương pháp câu thông với hồng liên giới cho nó.”
“Vâng.” Tư Vô Nhai khom người, sau đó ngẩng đầu lên hỏi, “Vậy việc Ma Thiên Các đến hồng liên giới…”
“Cứ làm theo ý ngươi đi.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Lục Châu đúng là có đầy đủ thực lực và tu vi chinh phục hồng liên giới, nhưng muốn hai giới liên hợp lại, thậm chí ổn định lại hồng liên giới thì vũ lực không phải là cách giải quyết tốt nhất. Cũng may Lý Vân Tranh là đồ đệ Tư Vô Nhai, thiên thời địa lợi nhân hoà đều đủ.
Trong mắt Lục Châu thì kim liên giới và hồng liên giới vốn là một thể, chỉ là hai bên bị ngăn cách bởi một Vô Tận Hải quá mức rộng lớn mà thôi.
Khi hai giới liên hợp lại, có khả năng hải thú sẽ xuất hiện, cũng có thể hắc liên sẽ hàng thế.
Như lời Lục Ly nói, con người là loài động vật rất thích nội đấu. Tuy rằng Lục Ly không như vậy nhưng ai có thể cam đoan những hắc liên khác không có suy nghĩ đáng sợ này?
Hai ngày sau.
Buổi sáng nắng ấm trên Vân Sơn.
Từ khi nắm giữ được lực lượng Tinh Bàn, Lục Châu vốn định sử dụng luôn Mệnh Cách Chi Tâm của Tranh thú để mở ra Mệnh Cách thứ hai.
Nhưng trong cổ tịch có ghi rõ, việc khai Mệnh Cách không nên nóng vội và đốt cháy giai đoạn. Liên tục khai hai Mệnh Cách sẽ khiến căn cơ bất ổn, thế nên Lục Châu quyết định đợi tu vi vững chắc mới tiếp tục khai Mệnh Cách.
Hai ngày này Lục Châu đã khôi phục toàn bộ lực lượng phi phàm và lực lượng Mệnh Cách. Lục Châu cũng phát hiện tốc độ khôi phục hai loại lực lượng này tương đương nhau. Đương nhiên đây cũng là nhờ Tử Lưu Ly tăng tốc không ngừng.
“Tử Lưu Ly hoang cấp có hiệu quả thật tốt, nếu thăng lên hồng cấp thì sẽ thế nào?”
Muốn đề thăng vũ khí từ hoang cấp lên hồng cấp cần có ba viên Hoả Linh Thạch và một số tài liệu chế tạo khác, đồng thời cũng cần một vị đoán tạo sư có trình độ cực cao. Mà đồ đệ Ngu Thượng Nhung của hắn lại càng cần Hoả Linh Thạch hơn để rèn lại Trường Sinh Kiếm.
Nghĩ đến đây, Lục Châu lắc đầu. Đã đến lúc nên đi Thiên Vũ Viện nhìn xem. Thiên Vũ Viện có nội tình hùng hậu, hẳn là sẽ giải quyết được vấn đề nguyên vật liệu.
“Người đâu.”
“Xin Lục tiền bối phân phó.”
“Thông tri cho mọi người, chuẩn bị lên đường tới Thiên Vũ Viện.”
“Vâng.”
Khi mặt trời lên cao ba sào, một toà phi liễn cực đại mang theo mấy người từ Vân Sơn bay về phía kinh đô.
Trên đường đi, Nhiếp tông chủ không ngừng vỗ mông ngựa: “Kỹ năng cầm lái của Vu huynh đệ thật là lô hoả thuần thanh, ta cam bái hạ phong, cam bái hạ phong!”
Vu Chính Hải cười nói:
“Nhiếp huynh là Tông chủ, đương nhiên không có cơ hội tự mình cầm lái, không hiểu rõ kỹ xảo lái phi liễn cũng là chuyện đương nhiên.”
Mạnh Trường Đông đưa mắt nhìn mọi người rồi hỏi: “Hay là để ta cầm lái cho?”
Tuy rằng mình mang danh hộ pháp nhưng sao có thể đứng nhìn đại đệ tử Ma Thiên Các cầm lái cho được.
Mạnh Trường Đông có thể sống lâu như vậy ở Phi Tinh Trai đương nhiên rất có ánh mắt, hắn đã sớm phát hiện trong Ma Thiên Các, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa là cấp bậc cô nãi nãi, không thể sai sử. Ngu Thượng Nhung tuy đối xử khiêm tốn với mọi người nhưng lại kiêu ngạo trong cốt tuỷ, lại thích độc hành, không có khả năng làm những công việc thấp kém này.
Vừa so sánh một chút, Mạnh Trường Đông cảm thấy người nên cầm lái nhất chính là mình đây.
Vu Chính Hải nhìn hắn, khẽ cười: “Không phiền Mạnh hộ pháp hao tâm tổn trí, ông xem là được… Tăng tốc.”
Song chưởng Vu Chính Hải đẩy tới, nguyên khí hùng hồn phát tiết bao bọc toàn bộ cự liễn, nguyên khí ngưng cương thành hình mũi khoan, sau đó cự liễn bắn đi nhanh như một viên đạn xuyên toa trong mây mù.
Lý Vân Tranh, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa ra phía rìa cự liễn ngắm phong cảnh.
Trong liễn, Lục Châu quay đầu nhìn về phía Vương Sĩ Trung. “Sao, vẫn không phục?”
Gương mặt Vương Sĩ Trung đầy vẻ tiều tuỵ. “Ta đã là tù nhân, cần gì phải mỉa mai.”
“Ngươi có biết vì sao lão phu không giết ngươi?”
“Chẳng lẽ không phải vì ngài kiêng kỵ triều đình?” Vương Sĩ Trung nghi hoặc hỏi lại.
Lục Châu lắc đầu. “Chỉ cần lão phu muốn, cho dù là san bằng toàn bộ hồng liên giới cũng chẳng khó gì.”
Vương Sĩ Trung nhìn sang hướng khác, ở trong mắt hắn, lời này chỉ là một câu khoác lác không có ý nghĩa gì mà thôi. Thắng làm vua thua làm giặc, đấu võ mồm cũng chẳng có tác dụng gì.
“Ngươi không tin?”
“Tin thì sao, mà không tin thì sao?” Vương Sĩ Trung bất đắc dĩ nói.
“Đừng quá đề cao bản thân, ngươi cho rằng lão phu lưu lại tính mạng ngươi là vì muốn kiềm chế triều đình và Thiên Vũ Viện? Trong mắt bọn hắn, ngươi không đáng một đồng.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Vương Sĩ Trung nhìn về phía Lý Vân Tranh đang đứng bên rìa cự liễn ngắm giang sơn Đại Đường, trong lòng phảng phất như đã minh bạch cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận