Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 492

Lão giả nâng tay, bàn tay toát ra lam quang. “Cầm Nã Thủ Ấn!”
Oanh! Tiễn cương như pháo hoa nở rộ, bị lão giả dùng một tay bắt lấy. Rất nhanh tiễn cương đã tiêu tán trong thiên địa.
“Cơ lão ma?!”
“Là lão ma đầu!”
“Thì ra là hắn đứng ở phía sau bắn lén!”
“Lui lại!”
Bảy toà phi liễn lập tức lui ra sau. Đám đệ tử cũng xôn xao lùi lại. Đứng xa một chút thì uy lực của tiễn cương sẽ giảm đi một chút.
Nhưng bởi vì lùi lại một bước nên quân tâm dao động. Có không ít đệ tử thất đại môn phái đã ngã nhào xuống đất vì sợ hãi, hai chân không ngừng run rẩy.
Trong đám người đến vây công có rất nhiều người máu nóng dồn lên não, đến khi chân chính đặt chân lên chiến trường mới phát hiện Ma Thiên Các đáng sợ đến thế.
Ma Thiên Các chỉ có mấy người, đã có thể chấn nhiếp thất đại môn phái!
“Bái kiến Các chủ!”
“Bái kiến sư phụ!”
Âm thanh hành lễ của nhóm người Ma Thiên Các vang vọng rung trời.
Lục Châu vuốt râu gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía chỗ sâu trong rừng cây. “Kỷ Viễn Xương, đừng trốn trốn tránh tránh nữa. Từ khi nào mà ngươi lại trở nên nhát gan như thế?”
Đây là thần xạ thủ cực kỳ cường đại mà các thần xạ thủ khác đều phải ngước nhìn, cũng là lão thần xạ thủ sắp đến đại nạn thọ mệnh.
Kỷ Viễn Xương đã rời khỏi tông môn của mình từ lâu. Trước đây lão từng dạy dỗ không ít đệ tử, một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, Trần Trúc, cũng là đồ tôn của lão.
Hoa Nguyệt Hành thân là thần xạ thủ sao có thể không biết cái tên này, lập tức lấy làm kinh hãi, ngây ngẩn nhìn về phía rừng cây.
“Kỷ lão tiền bối là thần xạ thủ, đương nhiên sẽ không bước ra. Cơ lão ma! Ngươi không phải cũng trốn trốn tránh tránh đó sao?” Phong Thanh Hà cao giọng nói.
“Vậy thì bản toạ không tránh nữa.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa đạp không bước đi, chậm rãi rời khỏi bóng tối, bước từng bước ra dưới ánh sáng.
Vân đạm phong khinh, vẻ mặt thong dong. Tóc đen nhiễm ánh trăng vàng, tóc trắng bạc tựa như sương.
Dưới ánh trăng, hình tượng của Lục Châu lúc này trông rất giống với lúc hắn mới xuyên không nhập thể vào Cơ Thiên Đạo.
Toàn bộ đệ tử thất đại môn phái nín thở mở to mắt nhìn về phía Cơ lão ma đang lăng không lơ lửng giữa không trung.
Tuy không nhìn rõ ngũ quan nhưng dựa vào mái tóc trắng và thái độ của đám người Ma Thiên Các, gần như có thể xác định đây chính là Cơ Thiên Đạo, đại ma đầu tổ sư gia tung hoành thiên hạ!
Lục Châu âm thầm tính toán lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Mũi tên thứ nhất bắn Tuyệt Viễn chỉ hao phí một phần năm lực lượng, vì Tuyệt Viễn vốn đã là người sắp chết.
Mũi tên thứ hai bắn tông chủ Liễu Như Yên của Đan Tâm Tông phải dùng hết một phần ba lực lượng phi phàm.
Tay không bắt lấy một tiễn toàn lực của Kỷ Viễn Xương, Lục Châu dùng hết một phần ba lực lượng nữa.
Như vậy hiện tại hắn chỉ còn lại chưa tới một phần ba lực lượng phi phàm. Thế nên Lục Châu lựa chọn xuất hiện dưới mắt mọi người, như thế có thể dụ toàn bộ địch nhân ra mặt.
Quả nhiên, vừa nghe được giọng Lục Châu, Kỷ Viễn Xương không ẩn nấp nữa mà lăng không bay lên, cất cao giọng nói:
“Lão ma đầu, ngươi giết đồ tôn của ta, bây giờ ta phải tự tay giết chết ngươi.”
Kỷ Viễn Xương cũng là đại nhân vật tồn tại lâu đời, tay nâng cung tiễn lên.
“Trần Trúc đến từ dị tộc Tam Hiệt. Ngươi muốn báo thù cho người dị tộc?”
“Nói hươu nói vượn. Dị tộc hay không, tự ta có phán đoán.”
Lục Châu lắc đầu, hắn vốn không để đám chưởng môn thất đại môn phái vào mắt, từng bước tiến tới, hờ hững nói:
“Vốn tưởng rằng thần xạ thủ tổ sư gia như ngươi sẽ biết phân rõ phải trái. Đáng tiếc...”
Tay phải Lục Châu nâng lên, một vòng xoáy cỡ nhỏ xuất hiện. Nguyên khí không ngừng rung động.
Cảm nhận được nguy hiểm cận kề, đám người thất đại môn phái lập tức lui lại.
“Rút! Mau rút quân!” Các đệ tử thất đại môn phái đã bị doạ sợ đến tè ra quần.
“Không được lui! Trận chiến này nếu không thành công thì thành nhân! Kẻ lâm trận lùi bước, giết không tha!” Tiếng truyền âm chấn động vang trời khiến đám đệ tử thất đại môn phái bị chấn nhiếp ngay tại chỗ.
Bọn hắn không lui được nữa!
“Đây là cơ hội cuối cùng trước khi đại nạn của Cơ lão ma tới! Kẻ nào lùi bước, trảm!”
Hạo nhiên cương khí của Phong Thanh Hà bọc lấy thanh âm hùng hồn vang lên, ổn định lại lòng tin của tất cả mọi người.
Đúng vậy, đây là cơ hội cuối cùng trước khi đại nạn thọ mệnh đến. Đã đến nước này, còn đường để lui sao?
Cùng lúc đó, bàn tay Lục Châu vung ra một chưởng.
Đại Vô Uý Ấn! Kim quang lóng lánh cấp tốc bay về phía Kỷ Viễn Xương.
Kỷ Viễn Xương quát to một tiếng, kéo căng dây cung.
Cảnh tượng này hệt như lúc Trần Trúc bên bờ Độ Thiên Giang kiệt lực phản kháng…
Ầm! Mấy đạo tiễn cương lão bắn ra đánh vào chưởng ấn chỉ tạo ra mấy gợn sóng yếu ớt, không thể làm suy suyển chưởng ấn mảy may.
Chưởng ấn bay vụt qua giữa hai toà phi liễn trên không!
Soạt! Soạt! Hai toà phi liễn bị Đại Vô Uý Ấn đánh nát một phần ba, mười mấy tên đệ tử trên phi liễn rơi xuống đất, âm thanh kêu thảm vang vọng giữa thiên không.
Đại Vô Uý Ấn tiếp tục bay về phía Kỷ Viễn Xương.
Kỷ Viễn Xương cảm thấy không thích hợp, lập tức phi hành thục mạng, thế nhưng Đại Vô Uý Ấn tựa như có mắt, lấy tốc độ như tia chớp đánh vào người lão!
Ầm ! Tan thành tro bụi.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Các đệ tử thất đại môn phái đã mất đi khả năng suy nghĩ, mất đi khả năng hít thở. Lòng tin của bọn hắn lại lần nữa bị dao động.
Nhìn cảnh này, hỏi ngươi có sợ hay không?!
Tung ra tấm thẻ Một Kích Chí Mạng này, Lục Châu cũng lười so đo chi phí! Đối với cao thủ ẩn nấp bắn lén, hắn không tiếc phải trả giá đại giới cũng phải lấy mạng lão!
Lục Châu tiếp tục đạp không đi tới.
Hai mắt Phong Thanh Hà loé lên quang mang, trong lòng lại không ngừng run rẩy, da đầu cũng run lên. Chuyện tới nước này đã chẳng lui được nữa, hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể hạ lệnh. “Tử sĩ! Lên cho ta!”
Đám tu hành giả bảo vệ xung quanh bảy chiếc phi liễn lập tức bay tới đông như kiến.
“Sư phụ!”
“Các chủ!”
Hiện tại người Ma Thiên Các có khả năng ra sức chỉ còn mỗi Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi. Lãnh La chỉ còn sức chạy trốn.
Thấy cảnh này, bọn hắn cũng xông tới định ngăn cản đám tu hành giả.
Lục Châu lăng không trên bầu trời, chân đạp lam liên, toàn thân phát ra lam quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận