Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1563

“Người trẻ tuổi vẫn là quá non.”
Dược lực của Huyết Nhân Tham cuồn cuộn kéo tới, Tây Khất Thuật nói: “Là đồ thật. Thú vị.”
Hắn cất Tuyết Liên và phần Huyết Nhân Tham còn lại vào ngực áo, hư ảnh loé lên rồi biến mất.
Trên đường đi, Lục Châu sử dụng thần thông Thiên thư quan sát tình hình Ma Thiên Các và Thiên Vũ Viện.
Ma Thiên Các vẫn bình thường không có vấn đề gì, nhưng Thiên Vũ Viện lại có chút không ổn.
Trên người Tần Nại Hà quấn băng, trên băng còn rỉ ra chút vết máu.
“Vết thương nhỏ thôi, chờ nguyên khí của ta hồi phục, trị liệu một chút là được.” Tần Nại Hà mỉm cười nói.
“Gia sư am hiểu trị liệu, đáng tiếc lão nhân gia người không có ở đây. Ta đã thông tri cho Vu Vu đến trị liệu giúp ngươi.” Tư Vô Nhai nói.
“Vu Vu?”
“Ngươi đừng coi thường nha đầu này. Thiên phú của nàng không tệ, có thể giúp ngươi giảm bớt nỗi thống khổ.”
Tần Nại Hà gật đầu: “Làm phiền rồi.”
“Đã vào Ma Thiên Các thì không cần nói lời khách sáo. Những kẻ đó chỉ nhằm vào ngươi, không động thủ với người khác, là người Tần gia sao?” Tư Vô Nhai hỏi.
Tần Nại Hà thở dài đáp: “Thiếu chủ chết rồi, nếu còn không gặp được Tần chân nhân, sau này ta sẽ gặp càng nhiều nguy hiểm.”
“Tốt xấu gì cũng là chân nhân, nếu Tần Mạch Thương quan trọng như vậy, sao hắn không nhớ tới việc đến xem người duy nhất còn sống sót là ngươi một lần?”
Khụ khụ khụ…
Tần Nại Hà nói: “Tần chân nhân bận trăm công nghìn việc, bình thường đều chuyên tâm bế quan, sự vụ trong tộc đều giao cho mấy vị trưởng lão quản lý. Trùng hợp hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, Tần chân nhân không còn thời gian để điều tra sự tình thiếu chủ mất đã phải đến bí ẩn chi địa.”
“Đã như vậy thì sắp tới ngươi cứ tránh đi một chút. Ta sẽ báo cáo việc này cho gia sư.”
“Ta đã đánh lui nhị trưởng lão, tin rằng những người khác sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đại trưởng lão bận rộn sự vụ, lại phải trông chừng hiện tượng mất cân bằng nên sẽ toạ trấn đạo trường, không dễ gì rời đi. Trong thời gian ngắn hẳn là không có việc gì. Nếu vẫn không được, sáng mai ta sẽ lẻn vào trong núi, ẩn nấp ba năm năm rồi ra.”
Tư Vô Nhai mỉm cười nói: “Tâm thái rất tốt.”
“Người tự do vốn nên được tự do.” Tần Nại Hà nói đùa.
“Chỉ sợ sẽ không thuận lợi như ngươi nghĩ. Có đôi khi sự tình luôn phát triển theo hướng ta không mong muốn nhất.” Tư Vô Nhai lắc đầu thở dài.
Phanh!
Bên ngoài Thiên Vũ Viện truyền đến tiếng vang.
“Đến rồi.” Tư Vô Nhai nhún vai nói.
Tần Nại Hà cau mày: “Lẽ nào lại như vậy! Dầu gì ta cũng đã vì Tần gia làm ra biết bao nhiêu cống hiến, chẳng lẽ bọn hắn muốn đuổi tận giết tuyệt?”
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, việc còn lại giao cho ta đi.”
“Không được, đại trưởng lão tu vi cao thâm, tiếp cận với cảnh giới chân nhân. Không thể vì ta mà để liên luỵ đến Ma Thiên Các được.” Tần Nại Hà nói.
“Lời này không đúng rồi, Tần Mạch Thương chết có liên quan đến Ma Thiên Các, huống hồ bây giờ ngươi còn là người của chúng ta.” Thấy hắn khẩn trương, Tư Vô Nhai cười nói, “Yên tâm đi, ta tự có biện pháp đẩy lùi địch.”
Tư Vô Nhai đi ra ngoài, Tần Nại Hà vốn định đi theo nhưng vết thương trên người lại tái phát khiến hắn ngã xuống, không thể không điều động một chút nguyên khí còn sót lại trong cơ thể để áp chế thương thế.
Trên mặt hồ cạnh Thiên Vũ Viện.
Đám người điên Cứu Thiên Viện nhìn lão giả mặc trường bào xám lăng không đứng giữa không trung, vẻ mặt căng thẳng như lâm đại địch.
Tư Vô Nhai đi tới, đám người tự động nhường đường.
“Thật xin lỗi, để Tần trưởng lão đợi lâu.” Tư Vô Nhai nói.
Người đến đúng là đại trưởng lão Tần Đức, người mà Tần Nại Hà cho rằng sẽ không đến.
Tần Đức nhìn quanh bốn phía tìm kiếm bóng dáng Tần Nại Hà, nhướng mày nói: “Giao Tần Nại Hà ra đây, ta sẽ không làm khó các ngươi.”
Tư Vô Nhai đáp: “Người thì ta có thể giao cho ngươi, nhưng trước đó phải nói rõ chuyện này đã.”
“Sự thật đã rõ ràng!”
Tần Đức trầm thấp nói, “Nếu không phải chân nhân đã có lệnh không được đại khai sát giới, sao ta còn đứng đây tốn hơi tốn sức nói chuyện với ngươi?”
Tư Vô Nhai thản nhiên nói: “Sát giới?”
Tần Đức đánh giá Tư Vô Nhai: “Ngươi cho rằng ta nói đùa?”
“Không dám.”
Tư Vô Nhai chắp tay nói, “Thật không dám giấu giếm, Tần Nại Hà đã gia nhập Ma Thiên Các. Ngươi đến từ thanh liên giới chắc không hiểu nhiều về Ma Thiên Các, ta đề nghị Tần trưởng lão hỏi lại Tần chân nhân một chút rồi hãy ra quyết định. Tần trưởng lão tu vi cao thâm, chờ thêm một hai ngày chẳng khó khăn gì.”
Tần Đức nghe vậy, bật cười ha hả: “Ngươi quá xem trọng chính mình rồi.”
Tần Đức đột nhiên xuất chưởng, một đạo thanh sắc chưởng ấn từ trên trời giáng xuống. Tư Vô Nhai biến sắc, lập tức lăng không bay ngược ra sau.
Mắt thấy chưởng ấn sắp lấy mạng mình, Tiêu Vân Hoà đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt hắn.
“Không sao chứ?”
“Đa tạ Tiêu tháp chủ.” Tư Vô Nhai nói.
Tần Đức nhìn về phía Tiêu Vân Hoà: “Tại hồng liên mà cũng có cao thủ trên mười Mệnh Cách?”
Một chưởng vừa rồi thực tế là để thăm dò.
“Tần trưởng lão cần gì chứ?” Tiêu Vân Hoà cau mày nói.
Tần Đức hừ lạnh: “Tần Nại Hà thân là người tự do của Tần gia lại tự tiện mang thiếu chủ rời đi, thiếu chủ bỏ mình, mà hắn thì phản bội. Ngươi còn dám hỏi ta cần gì? Kiên nhẫn của ta có hạn, hôm nay nếu không giao ra Tần Nại Hà, đừng trách ta thủ hạ vô tình!”
Ông !
Lòng bàn tay hắn hướng xuống, một đạo Tinh Bàn nở rộ giữa bầu trời Thiên Vũ Viện. Mười bảy đạo Mệnh Cách loé sáng theo thứ tự, lập loè quang mang uy hiếp toàn bộ Thiên Vũ Viện.
Hoàng Ngọc từ trên nóc nhà lăn xuống. Vương Đại Chuỳ cũng làm rơi mất chuỳ trong tay.
“Mười… mười bảy Mệnh Cách?”
“Ta không có hoa mắt chứ?”
Tiêu Vân Hoà nuốt một ngụm nước bọt, hơi thẹn thùng nhìn Tư Vô Nhai, thấp giọng nói: Hay là giao hắn ra?”
Đúng lúc này, hậu phương chợt truyền đến tiếng nói: “Tần trưởng lão, thu tay lại đi, ta đi với ngươi.” Tần Nại Hà che ngực, tập tễnh đi tới.
Tần Đức nhìn Tần Nại Hà đi ra, trên mặt lộ nụ cười, thu hồi Tinh Bàn nói: “Coi như ngươi thức thời.”
Tần Nại Hà thở dài lắc đầu, nhìn về phía mấy người Tư Vô Nhai: “Đừng vì một mình ta mà liên luỵ đến tất cả mọi người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận