Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 691

Một lời hạ lệnh khiến đám trưởng lão mặt xám như tro.
“Thái hậu tha mạng! Thái hậu tha mạng!”
Cấm vệ quân vọt vào. Đám trưởng lão đã bị phong bế tu vi khi bắt trói nên chẳng thể làm gì, toàn bộ đều bị kéo ra ngoài.
Lục Châu liếc nhìn, hơi đáng tiếc… Có phải lão phu nên tâm ngoan thủ lạt một chút, tự tay giết bọn hắn không nhỉ? Đám trưởng lão này tuy tu vi hơi thấp nhưng muỗi nhỏ cũng là thịt.
Mẹ nó tiếc thật nha.
“Ngươi biết hắn không phải là Lưu Thương từ bao giờ?” Lục Châu hỏi.
Thái hậu ngẩng đầu nói: “Ai gia sao có thể không nhận ra nhi tử của mình chứ? Ngày Lưu Thương đăng cơ thì ai gia đã biết rồi.”
“Lưu Qua vẫn còn sống, với năng lực của hắn thì muốn bắt kẻ này cũng đâu phải là vấn đề lớn?” Lục Châu nói.
“Lưu Qua đúng là từng có ý đó, đáng tiếc… lúc đó Lưu Thương đã là bát diệp, lại còn có vũ khí siêu thiên giai là Phán Quan Bút.” Thái hậu nói.
Lục Châu nhấc tay. Cây bút lông xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. “Vật này cũng là siêu thiên giai?”
Thái hậu không bất ngờ khi nhìn thấy thứ đồ này trong tay Lục Châu, khẽ gật đầu. “Đúng vậy.”
Đây chính là lý do hoàng thất có thể sừng sững suốt bao nhiêu năm qua. Lưu Qua có Lăng Hư kiếm, Lưu Thương có Phán Quan Bút, cao thủ trong thiên hạ cũng tụ tập về Thần Đô.
Khôi giáp, đường vân, ngòi bút…
Lục Châu hỏi: “Hoàng thất từ đâu mà có những thứ này?”
Thái hậu quay đầu ra hiệu với Lý Vân Triệu. “Cho bọn hắn lui xuống đi.”
Lý Vân Triệu hiểu ý, quay đầu nói với văn võ bá quan. “Thái hậu mệt rồi, lui ra đi.”
“Thần… tuân chỉ!”
Văn võ bá quan ngơ ngơ ngác ngác. Thần Đô bị chiếm rồi, sau này phải làm sao? Rốt cuộc là phải cuốn gói đi hay vẫn tiếp tục ở lại?
Nhưng Thái hậu đã lên tiếng thì bọn hắn cũng không tiện nói gì, bèn cung cung kính kính rời khỏi Đại Chính Cung.
Thái hậu đứng dậy nói: “Mời các vị đi theo ai gia.”
“Đi đâu?”
Lý Vân Triệu thấp giọng đáp: “Nội khố.”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy kinh ngạc nói: “Chính là nội khố mà tên không biết xấu hổ kia từng nhắc tới đó à?”
Chư Hồng Cộng cũng lên tiếng: “Có đồ tốt không? Chúng ta thắng, theo lý thuyết có thể đi vào cướp bóc một trận nha.”
Đám người quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng…
Lại là thói quen cũ khi làm sơn tặc à? Đồ bệnh thần kinh!
Chư Hồng Cộng gãi đầu nhìn mọi người. “Ta nói sai gì sao?”
Không ai thèm trả lời hắn, chỉ ngoan ngoãn theo sau Lục Châu.
Chư Hồng Cộng không thể lý giải. “Thập sư muội, ta nói không đúng sao?”
Hải Loa gật đầu. “Đúng mà.”
“Vậy tại sao mọi người lại nhìn ta bằng ánh mắt như vậy? Đố kỵ với trí thông minh của ta à?” Chư Hồng Cộng định nâng tay lên vò đầu, chợt phát hiện mình đang đeo quyền sáo, bèn bỏ tay xuống. “Đúng là ta đã thông minh hơn xưa không ít… Á, mọi người đâu rồi? Tam sư huynh? Ngũ sư tỷ? Lục sư tỷ?”
Đại Chính Cung rộng lớn như vậy, lúc này lại chẳng còn ai.
Thần Đô đại chiến, rất nhiều cung nữ thái giám đều bỏ trốn khỏi hoàng cung, trên đường đến nội khố có vẻ rất cô tịch và lạnh lẽo.
Lát sau, mọi người đi tới một nơi khá hẻo lánh. Đó là một toà lầu các cao ba trượng có cánh cửa ngoài màu nâu cổ.
Thái hậu ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên rồi nói: “Đây chính là nhà kho của hoàng thất, vì nằm sâu trong hoàng cung nên gọi là nội khố.”
Nhìn cánh cửa màu nâu cổ kia, Lục Châu cảm thấy hơi quen mắt. “Hình như lão phu đã từng đến đây.”
Lý Vân Triệu cười nói:
“Cơ tiền bối và tiên hoàng giao hảo, có tới đây rồi cũng không có gì lạ. Chỉ là nội khố này không an toàn lắm, hơn nửa năm trước từng bị mất một thanh Long Ngâm Kiếm, đến nay vẫn chưa tìm về được.”
Lục Châu xem như không nghe thấy. Dù sao cũng không liên quan đến lão phu nha.
Thái hậu lấy một chiếc chìa khoá mở cánh cửa màu nâu cổ ra. Lục Châu không hỏi gì về chìa khoá, điềm nhiên như không bước theo sau.
“Trước kia những vật Vĩnh Thọ hoàng đế lấy được đều đặt ở trong này…”
Trong gian phòng bày đủ các loại tài vật, vũ khí, bí tịch… toả ra muôn màu rực rỡ.
Tiểu Hải Loa nhảy tung tăng khắp nơi, tò mò nhìn hết thứ này đến thứ khác. Đối mặt với rất nhiều bảo vật, không ai là không hiếu kỳ.
Ngay cả người nghiêm túc khắc chế như Đoan Mộc Sinh cũng không nhịn được mà nhìn trái ngó phải, thỉnh thoảng lại dùng Bá Vương Thương đâm đâm vào mấy thanh đao kiếm treo trên giá vũ khí.
Bốn vị trưởng lão thì an tĩnh hơn nhiều, chỉ tuỳ ý nhìn một chút như đang đi thị sát.
“Đao này không tệ.” Hai mắt Phan Trọng toả sáng nhìn chằm chằm thanh đao. Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa có vũ khí vừa tay.
“Kiếm này… chẳng lẽ chính là Thừa Phong Kiếm, bảo vật trấn phái của Thừa Phong Phái đã bị diệt môn từ lâu?” Chu Kỷ Phong cầm lấy thanh kiếm, thích đến mức không muốn buông ra, thậm chí còn thèm thuồng muốn chảy nước bọt.
Phan Trọng nhìn sang rồi gật gù nói: “Lão đệ, ánh mắt tốt đấy!”
Ầm!
Bá Vương Thương đột nhiên đâm tới, chuẩn xác đánh vào thân Thừa Phong Kiếm.
Đâm xong, Đoan Mộc Sinh không nhìn tới thanh kiếm mà nói: “Địa giai mà cũng xứng vào Ma Thiên Các?”
Lời này khiến Chu Kỷ Phong và Phan Trọng tức đến á khẩu, nhưng lại không có can đảm cãi lại, chỉ âm thầm mắng trong bụng.
Ngài có Bá Vương Thương thiên giai, đương nhiên là không thèm quan tâm rồi. Mẹ nó bọn ta mỗi ngày đều đánh tay không này, biết tìm ai nói lý lẽ đây?
Ta thích địa giai thì sao chứ? Tam tiên sinh, làm người đừng nên quá đáng nha!
Soạt soạt!
Thừa Phong Kiếm gãy ra làm đôi.
Chu Kỷ Phong sửng sốt, lúc này mới thầm nói: “Tam tiên sinh nói có lý, mặt hàng phế phẩm này sao có thể vào Ma Thiên Các!”
Đám người tiếp tục đi sâu vào trong.
Lục Châu không ngờ nội khố lại lớn đến vậy. Đám người đi một lúc lâu vẫn chưa thấy điểm cuối.
Thái hậu có vẻ rất thờ ơ đối với các bảo vật xung quanh, dường như thường xuyên đến nơi này.
Lý Vân Triệu nói: “Tiên hoàng giao nội khố cho Thái hậu chưởng quản. Những năm này Thái hậu cẩn trọng trông chừng nơi này, không hề lơi lỏng. Sau khi Tiên hoàng băng hà Thái hậu vẫn kiên trì như thế.”
Lúc này Thái hậu đột nhiên dừng bước, xoay người lại đối mặt với đám người Ma Thiên Các, chậm rãi nói:
“Đồ vật trong nội khố, các vị cứ tuỳ tiện lấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận