Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1792: Bảo trọng

“Ách…” Minh Thế Nhân lập tức xách mông chạy, “Ta còn phải đi phát Thú Chi Tinh Hoa, cáo từ đại sư huynh!”
Vù!
Thân ảnh Minh Thế Nhân loé lên rồi biến mất.
Vu Chính Hải thở dài lắc đầu: “Thiên phú của lão tứ tốt như vậy, tu vi đã tiếp cận ta, duy chỉ có tính cách là vẫn không thay đổi. Đáng tiếc… nếu trước kia ta chiêu nạp đệ ấy vào U Minh Giáo, tự mình chỉ đạo tu hành thì đệ ấy đã là nam nhi chí tại bốn phương, đỉnh thiên lập địa. Cả ngày trốn trong bóng tối như thế chỉ lãng phí phần thiên phú này.”
Hắt xì !
Minh Thế Nhân hắt xì một cái rõ to.
Tại mảnh phế tích phía nam, hắn tìm thấy Ngu Thượng Nhung đang khống chế Trường Sinh Kiếm. Ngu Thượng Nhung đứng yên không động nhưng kiếm cương lại di chuyển trên không trung ngàn mét.
“Kiếm đạo của nhị sư huynh lại tiến bộ không ít.” Minh Thế Nhân nói.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười thu kiếm. “Lão tứ, thần sắc không tệ, muốn luận bàn với ta không?”
“Không không không, đệ không có ý đó.” Minh Thế Nhân vội vàng đưa Thú Chi Tinh Hoa ra. “Cái này là cho Cát Lượng.”
Ngu Thượng Nhung cầm lấy, gật đầu nói: “Thú Chi Tinh Hoa?”
“Đệ còn có việc, đi trước một bước.”
Minh Thế Nhân không cho Ngu Thượng Nhung có cơ hội nói tiếp, thân ảnh nhanh như chớp biến vào trong rừng cây.
Ngu Thượng Nhung: ?
Sau đó thuận lợi hơn nhiều, Minh Thế Nhân đưa Thú Chi Tinh Hoa cho từng người, dù là thú hoàng Lục Ngô, khi nhìn thấy Thú Chi Tinh Hoa cũng phải chảy nước bọt, có thể thấy vật này phi phàm.
Mười ngày sau, trong phế tích.
Két.
Một tiếng giòn tan vang lên kéo Lục Châu trở về từ trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Hắn mở mắt phất tay áo, trước mặt xuất hiện hai toà pháp thân cỡ nhỏ. Cả hai gần như đồng thời hoàn thành quá trình khai Mệnh Cách.
Lục Châu nhìn về phía kim liên Mệnh Cung. Khu vực Mệnh Cách thứ hai mươi bốn toả ra quang hoa đẹp đẽ. Nhưng đáng tiếc, hạn mức cao nhất vẫn không nới rộng ra.
“Thật sự chỉ có thể mở ra hai mươi sáu Mệnh Cách sao?” Lục Châu lo lắng nghĩ.
Hai mươi sáu Mệnh Cách mà muốn đấu với Thái Hư thì rất khó.
“Chỉ còn hai Mệnh Cách nữa, nếu hạn mức cao nhất vẫn không tăng lên thì phiền phức rồi.” Lục Châu nhíu mày.
Lục Châu thu hồi hai toà pháp thân rồi đứng lên.
Hư ảnh chợt loé, hắn xuất hiện tại một chân núi gần phế tích, nhìn thấy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang vây quanh tiểu Hỏa Phượng nói gì đó.
“Sư phụ cho ngươi Thú Chi Tinh Hoa, ngươi không thể vô lương tâm như vậy nha.” Tiểu Diên Nhi nói.
Tiểu Hỏa Phượng vẫy cánh kêu lên hai tiếng như biểu đạt lòng cảm kích.
Lục Châu gọi: “Diên Nhi.”
“Sư phụ?” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhìn thấy sư phụ, xoay người hành lễ.
“Đã dùng Mệnh Cách Chi Tâm của Hỏa Phượng chưa?”
“Đồ nhi dùng luôn trong hôm đó rồi, cung đã trả lại Mệnh Cách Chi Tâm cho Hỏa Phượng.” Tiểu Diên Nhi đáp.
Rõ ràng là bật hack!
Trong lòng Lục Châu có chút mất thăng bằng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh đáp. “Tốt.”
Tiểu Hỏa Phượng vui sướng nhảy lên đỉnh đầu mẫu thân mình, hưng phấn kêu mấy tiếng. Nhìn thấy thân tiểu Hỏa Phượng đã lớn lên mấy lần, đại Hỏa Phượng có vẻ rất hài lòng.
Lục Châu nói: “Trả Mệnh Cách Chi Tâm cho ngươi.”
Vù. Hắn ném Mệnh Cách Chi Tâm cho Hỏa Phượng. Hỏa Phượng há miệng ra nuốt Mệnh Cách Chi Tâm vào bụng. Sau đó tinh khí thần của nó rạng rỡ hơn không ít, toàn thân lập loè hoả quang.
Nó đứng lên, ngửa mặt lên trời kêu vang một tiếng.
Đám người Ma Thiên Các lập tức chạy đến, khom người hành lễ:
“Sư phụ.”
“Các chủ!”
Hải Loa cười nói: “Sư phụ, nó nói người là nhân loại đầu tiên mà nó thấy thuận mắt.”
Đám người cũng bật cười.
Lục Châu hỏi: “Ngươi xem thường đám người trong Thái Hư?”
Hỏa Phượng lại kêu mấy tiếng. Hải Loa lập tức phiên dịch: “Nó nói nó không chỉ xem thường người trong Thái Hư mà còn rất chán ghét bọn hắn.”
“Vì sao thế?”
Hỏa Phượng cúi đầu không đáp, trầm mặc một lát nó mới mở miệng nói tiếng người: “Nhân loại… có vấn đề… không tiện nói. Thái Hư rất cường đại… chúng ta sau này còn gặp lại.”
Cánh của nó muốn phủ lấy tiểu Hỏa Phượng nhưng tiểu Hỏa Phượng đã vọt tới bên cạnh Tiểu Diên Nhi, kêu lên mấy tiếng.
Hỏa Phượng hỏi: “Ngươi thật… muốn lưu lại?”
Tiểu Hỏa Phượng gật đầu.
Hỏa Phượng nghẹn lời.
Ngươi là con ruột của ta thật sao?
“Thiên Khải Chi Trụ xảy ra vấn đề… đại địa phân tách… Trời sắp sập, bí ẩn chi địa… sẽ thành địa ngục… Nơi này rất nguy hiểm!”
Tiểu Hỏa Phượng lắc đầu, trốn ở sau lưng Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi nói: “Nó ở bên cạnh ta mới là an toàn nhất. Ngươi lớn như vậy rất dễ bị người khác chú ý. Cho dù trời sập cũng có sư phụ ta chống đỡ… đúng không sư phụ? Người từng nói như thế mà!”
Lão phu đúng là đã nói thế, nhưng nha đầu nhà ngươi cũng không thể đem lão phu đẩy vào mương rãnh như vậy chứ? Nếu khoác lác mà cũng thành sự thật thì nhân loại đã diệt tuyệt từ lâu rồi.
Nhưng việc đã đến nước này, Lục Châu đành ngẩng đầu nói: “Tiểu Hỏa Phượng ở lại bên cạnh Tiểu Diên Nhi sẽ gặp đại kỳ ngộ. Đi theo ngươi ngược lại sẽ bị Thái Hư để mắt tới. Nếu ngươi khăng khăng muốn dẫn nó đi thì lão phu cũng không ngăn trở. Diên Nhi, tránh ra đi.”
Tiểu Diên Nhi ‘vâng’ một tiếng, né người sang bên. Nào ngờ tiểu Hỏa Phượng lại tiếp tục chạy tới nấp sau lưng nàng.
Tiểu Diên Nhi lại né sang bên khác, tiểu Hỏa Phượng lại vọt theo.
Hỏa Phượng là thánh thú trí tuệ cao, sao có thể không hiểu rõ đạo lý này. Nó muốn mang tiểu Hỏa Phượng đi chỉ bởi vì bản năng làm mẹ, nhưng nếu dùng lý trí mà suy xét, tại thời điểm nguy hiểm bậc này còn mang tiểu Hỏa Phượng đào vong khắp nơi mới là nguy hiểm.
Nhớ lại tình cảnh niết bàn thành thánh năm đó, nếu nó tấn thăng thất bại thì đã trở thành con mồi cho nhân loại, nào có ngày hôm nay.
Hỏa Phượng không nói gì, chỉ lặng lẽ ném cho Lục Châu một sợi lông rồi thất thểu đi về phương xa.
Nó không có phi hành, bóng lưng của nó khiến đám người thở dài không thôi.
Tiểu Hỏa Phượng rốt cuộc cũng bước ra, nhìn theo bóng mẫu thân rời đi, nó kêu vang một tiếng.
Hỏa Phượng dừng bước.
“Bảo trọng.”
Xoẹt !
Hai cánh nó giang ra, hoả diễm thiêu đốt, Hỏa Phượng vỗ cánh bay lên không trung, vạch phá bầu trời vọt về phía chân trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận