Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 620

Chiều hôm đó, tại phân đà U Minh Giáo ở Ký Châu.
Hoa Trọng Dương nhanh chân bước vào đại điện.
“Khởi bẩm Giáo chủ, phân đà Dự Châu nhận được phi thư của Ma Thiên Các. Thái thượng hoàng Lưu Qua, Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đến Ma Thiên Các, e là kẻ tới không thiện, Ma Thiên Các mời đại sư huynh về toạ trấn.”
Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai đều giật mình.
“Ma Thiên Các còn cần đến bản Giáo chủ đi toạ trấn?” Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi lại.
“Trong thư tứ tiên sinh không nói rõ, nhưng từ câu chữ có thể nhìn ra sự tình không đơn giản.” Hoa Trọng Dương vừa đáp vừa dâng phi thư lên.
Tư Vô Nhai cầm lấy, xem một lượt rồi nói:
“Với tu vi cửu diệp của sư phụ thì đối phó với Lưu Qua không thành vấn đề. Cho dù sư phụ không ra tay thì Ma Thiên Các vẫn còn bốn vị trưởng lão, tại sao lại như vậy?”
Vu Chính Hải nói: “Hiền đệ, đây có phải là cạm bẫy do sư phụ lão nhân gia người bày ra để bắt ta về không?”
Tư Vô Nhai lắc đầu ngay lập tức. “Không thể nào.”
Trong lòng hắn lại thầm nghĩ, muốn bắt huynh thì lần trước tới đây sư phụ bắt luôn rồi, cần gì phải làm vậy chứ!
“Lão tặc Lưu Qua này vậy mà không chết, chẳng lẽ hắn cũng đột phá cửu diệp rồi?” Vu Chính Hải thở gấp.
Đây là kết quả hắn không muốn thấy nhất. Trong năm tháng qua U Minh Giáo kiệt lực đánh chiếm cửu châu, nay đã đánh hạ được Ích Châu, hiện tại chỉ còn lại Duyện Châu và Thần Đô.
Cách thời gian ước định với sư phụ chỉ còn một tháng.
Tu hành giới đã tiến vào thời đại trảm kim liên, mấy tháng trước nhìn thấy cao thủ kiếm đạo ngũ diệp không kim liên đã khiến Vu Chính Hải rung động không thôi.
Nếu quả thật có người thông qua thời gian ngắn như vậy đã trùng tu và tiến vào cửu diệp thì đó sẽ là một chướng ngại lớn lao vô cùng đối với U Minh Giáo.
Tư Vô Nhai suy nghĩ một lát rồi nói:
“Lưu Qua và sư phụ vốn là bạn bè cũ, trước kia khi sư phụ ở trạng thái đỉnh phong đã quen biết hắn, Lưu Qua từng mời sư phụ đến Thần Đô làm quốc sư, dưới một người mà trên vạn người. Nhưng tính tình sư phụ không thích bị người ước thúc, chỉ muốn ở lại Kim Đình Sơn thành lập Ma Thiên Các, chiêu thu đệ tử…”
“Dựa theo thời gian mà tính toán thì đại nạn thọ mệnh của Lưu Qua đã tới, cho nên hắn không có khả năng bước vào cửu diệp.”
“Theo đệ biết, trong bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các, Lãnh La và Phan Ly Thiên đều đang bị thương, Hoa Vô Đạo chỉ là thất diệp, tiền bối Tả Ngọc Thư mới gia nhập thì có mấy phần thủ đoạn nhưng lại xuất thân từ Nho môn, mà Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên cũng là người Nho môn.”
Nghe vậy Vu Chính Hải nhíu mày.
Tư Vô Nhai khẽ nói: “Đại sư huynh, đệ cho rằng huynh nên đến chi viện Ma Thiên Các. Đương nhiên đó chỉ là đề nghị của đệ… có đi hay không thì tuỳ huynh quyết định.”
Vu Chính Hải không nói gì.
Nghe Tư Vô Nhai nói như vậy, trong lòng hắn rất rối rắm. Bởi vì Tư Vô Nhai là người hiểu rõ nhất hắn muốn đánh hạ giang sơn này đến cỡ nào.
Bảo Vu Chính Hải bỏ qua tình thế tốt đẹp trước mắt để đến chi viện Ma Thiên Các, thuận lợi thì không nói, nhưng lỡ như gặp rủi ro thì mọi công sức của U Minh Giáo bấy lâu nay đều đổ sông đổ bể.
Một khi xảy ra chuyện như vậy, Vu Chính Hải hắn làm sao xứng đáng với toàn thể giáo chúng U Minh Giáo đang bán mạng vì hắn đây?
Thấy Vu Chính Hải lâm vào trầm tư, Tư Vô Nhai không dám quấy rầy thêm, bèn nói: “Đại sư huynh, đệ xin cáo lui.”
Nói xong Tư Vô Nhai rời khỏi đại điện. Những người khác thấy vậy hiểu ý cũng lần lượt rời đi.
Đại điện trở nên yên tĩnh, ánh sáng cũng dần trở nên u ám.
Vu Chính Hải đứng chắp tay sau lưng, hai mắt nhìn chăm chăm vào vách tường, không biết đang nghĩ gì. Thỉnh thoảng ánh mắt hắn lại nhìn về phía Bích Ngọc Đao, vươn tay khẽ vuốt ve nó mấy cái rồi lại lâm vào suy nghĩ.
...
Ngày hôm sau.
Minh Thế Nhân đến mật thất thỉnh an sư phụ, quả nhiên vẫn không thấy sư phụ đáp lời.
Hắn thở dài một tiếng rồi bất đắc dĩ bay xuống núi. Không bao lâu sau Minh Thế Nhân đã thấy trên bầu trời xuất hiện một chiếc phi liễn cỡ nhỏ.
Phi liễn vừa hạ xuống, Tô Thánh đã trông thấy Minh Thế Nhân đứng ở đằng xa.
“Tứ tiên sinh, lại gặp mặt.” Tô Thánh lăng không bay lên chắp tay nói.
“Xin chào, xin chào.” Minh Thế Nhân cười nói.
“Hẳn là Cơ tiền bối đã xuất quan, mong tứ tiên sinh dẫn đường.” Tô Thánh mỉm cười đáp.
Minh Thế Nhân gãi đầu. “Thật sự rất xin lỗi, hay là… lại chờ thêm một ngày được không?”
“Các ngươi cứ xem ta là tên tiểu nhân nói chuyện không giữ lời cũng được.”
Ngoài mặt thì nói vậy nhưng trong lòng Minh Thế Nhân cũng có chút tức giận. Nào có chuyện chủ nhân không muốn gặp mà khách cứ nhất định đòi gặp cho bằng được như thế.
Tô Thánh cười nói: “Không sao, Ma Thiên Các lớn như vậy, chúng ta lên núi chờ Cơ tiền bối xuất quan là được.”
Minh Thế Nhân cười ha hả. “Nếu Tô thống lĩnh là người thông minh thì nên nghe lời khuyên của ta, miễn cho đến khi gặp chuyện không hay lại hối hận.”
Tô Thánh đáp: “Chỉ sợ ngươi không có khả năng đó.”
Vừa nói, quanh thân Tô Thánh đã xuất hiện chi chít ấn phù. Ấn phù lóng lánh kim quang trôi lơ lửng về phía bình chướng.
Nho môn nổi tiếng thiên hạ nhờ trận pháp và Hạo Nhiên Thiên Cương. Tô Thánh rõ ràng là muốn phá trận.
Đúng lúc này, giữa sườn núi cũng xuất hiện chằng chịt tự phù cương ấn từ trên cao đánh xuống.
Tô Thánh nhíu mày quát: “Đây chính là đạo đãi khách của Ma Thiên Các?”
Song chưởng đẩy ra, một đạo cương ấn phòng ngự của Nho môn ngăn ở trước mặt hắn.
Phanh phanh phanh!
Toàn bộ tự ấn từ sườn núi đánh xuống đều bị tầng phòng ngự ngăn trở.
Giữa sườn núi chợt truyền đến một thanh âm trầm thấp: “Lão thân cũng muốn nhìn xem ai to gan như vậy, dám xông vào Ma Thiên Các?”
Tô Thánh lăng không khom người nói: “Tô Thánh bái kiến Tả tiền bối. Tô Thánh cũng không muốn xông vào Ma Thiên Các, chỉ là bệ hạ và Cơ tiền bối đã có hẹn gặp mặt, chúng ta chỉ là giữ lời hứa mà thôi.”
“Lão thân thay mặt Các chủ ra quyết định, ước hẹn này huỷ bỏ, toàn bộ các ngươi mau cút khỏi Kim Đình Sơn.” Tả Ngọc Thư trầm giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận