Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1448

Sáng hôm sau.
Quá trình tấn thăng đã hoàn thành. Lục Châu có thể cảm giác được Thái Huyền chi lực lại nhiều lên một chút.
[Cửu Chuyển Âm Dương, tấn thăng cấp tiếp theo cần tiêu hao 5.000 năm.].
Hiện tại Lục Châu còn hơn 5.200 năm thọ mệnh, cộng thêm Thẻ Nghịch Chuyển cũng không còn được bao nhiêu.
Chờ một chút thì hơn.
Lục Châu thu hồi lam pháp thân, quyết định rút thưởng một đợt.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn cộng 1.].
Lục Châu liên tục rút 100 lần, tất cả đều xịt.
Xem ra xác suất trúng thưởng càng ngày càng thấp. Trước kia còn có thể rút thưởng mỗi ngày, hiện tại hắn chẳng còn bao nhiêu hứng thú với việc này.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 210 điểm may mắn, thu hoạch được 5 Thẻ Ẩn Tàng.].
[Thẻ Ẩn Tàng, có thể ẩn tàng khí tức và màu sắc của lam pháp thân, mỗi lần sử dụng duy trì được trong 5 ngày.].
Kỳ thật cho dù không có Thẻ Ẩn Tàng, Lục Châu cũng có biện pháp khác để ẩn tàng khí tức. Về phần màu sắc cũng không quan trọng, cơ bản hắn chẳng bao giờ cần phải gọi lam pháp thân ra.
Trúng thưởng cũng tốt, chỉ tiếc là tiếc 210 điểm may mắn mà thôi.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được 5 Thẻ Nghịch Chuyển.].
Những lần sau đó đều là cảm ơn đã tham gia rút thưởng.
Lục Châu không tiếp tục rút thưởng nữa mà sử dụng Thái Huyền chi lực quan sát Đoan Mộc Sinh, phát hiện hắn và Lục Ngô đã trở về Nguyệt Quang lâm địa mới yên lòng.
Nhớ lại trong Nguyệt Quang lâm địa nhặt được một phần Thiên Thư Khai Quyển - thượng, Lục Châu tự hỏi, nửa phần còn lại rốt cuộc đang ở đâu?
Đến giữa trưa, Lục Châu mang theo Diệp Thiên Tâm, Chư Hồng Cộng, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa trở về kinh đô hồng liên giới thông qua phù văn thông đạo.
Diệp Thiên Tâm muốn cùng Tư Vô Nhai nghiên cứu việc đưa Thừa Hoàng qua phù văn thông đạo nên rời đi trước. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa như hình với bóng, vừa đến hoàng thành đã kiếm chỗ đi chơi. Chỉ có Chư Hồng Cộng vẫn tò tò theo sau Lục Châu.
“Có việc gì mà đi theo vi sư?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
“Không… không có việc gì… đồ nhi thấy sư phụ bận rộn quá nên đi theo giúp đỡ một tay thôi.” Con ngươi Chư Hồng Cộng đảo một vòng, cười hắc hắc nói, “Đồ nhi làm tuỳ tùng cho sư phụ nha!”
“Không cần. Lui xuống đi.” Lục Châu phất tay áo, tiến vào Dưỡng Sinh điện.
Sư phụ thật vô tình!
Buồn rầu hà!
Chư Hồng Cộng uỷ khuất xoay người rời đi, chợt thấy Mạnh Trường Đông đang nhanh chân đi tới.
Còn chưa kịp lên tiếng thì Mạnh Trường Đông đã nói: “Bát tiên sinh, ta đang có việc tìm ngài!”
Chư Hồng Cộng cuồng hỉ, vội hỏi: “Chuyện gì? Mau nói đi, ta rảnh rỗi sắp điên lên rồi nè!”
“Nhị tiên sinh và tứ tiên sinh mấy hôm nay đều đợi ngài ở Diễn Võ trường, dặn ta mà gặp ngài thì bảo ngài đến đó ngay lập tức.” Mạnh Trường Đông nói.
Chư Hồng Cộng câm nín.
“Bát tiên sinh, ngài làm sao thế?”
Chư Hồng Cộng rũ người, hai mắt vô thần, uể oải đi về phía Diễn Võ trường.
Kiếp này coi như bỏ!
Mạnh Trường Đông tiến vào Dưỡng Sinh điện, bẩm báo với Lục Châu những chuyện xảy ra trong thời gian này. Nhưng đều không phải là chuyện quan trọng, Lục Châu bèn ngắt lời hắn.
“Sau này mấy việc đó cứ để Tư Vô Nhai và Lý Vân Tranh tự mình xử lý, không cần phải báo cáo với bản toạ.”
“Vâng.”
“Gần đây có tin tức của Tiêu Vân Hoà không?”
“Khoảng thời gian này Tiêu tháp chủ chuyên tâm chuẩn bị quyết chiến với Hạ Tranh Vanh, mấy ngày nữa hẳn là có kết quả… Nếu nhận được tin tức, thuộc hạ sẽ báo cáo với Các chủ ngay.”
Lục Châu gật đầu.
“Gọi Lục Thiên Sơn tới.”
“Vâng.”
Từ sau khi Hắc Hoàng trở mặt, Lục Thiên Sơn dẫn theo cả nhà trốn đến Đại Đường. Hắc Hoàng chết, hắn cũng không trở về hắc liên mà quyết định ở lại ôm chặt đùi Ma Thiên Các.
Vừa nghe được Lục Châu gọi mình, Lục Thiên Sơn vội vàng chạy tới Dưỡng Sinh điện.
“Bái kiến Lục tiền bối.”
“Ngồi đi.” Lục Châu tuỳ ý chỉ tay vào chiếc ghế đối diện.
“Ta… ta đứng thì hơn.” Lục Thiên Sơn luôn cảm thấy mình đang đối mặt với tổ tông, cứ lúng túng thế nào.
Lục Châu nói thẳng vào điểm chính: “Lão phu tìm ngươi đến là muốn hỏi một chút về chuyện của Lục Thiên Thông.”
“Tiên tổ của Lục gia ta?”
“Lục Thiên Thông sinh ra vào ba mươi ngàn năm trước, đạt tới cảnh giới chân nhân, cũng chính là vượt qua ba Mệnh Quan. Hắn dùng thủ đoạn kinh thế hãi tục trấn áp thiên hạ, tạo ra thái bình thịnh thế. Nhân vật như vậy chẳng lẽ không lưu lại chút gì cho hậu nhân sao?” Lục Châu hỏi.
Lục Thiên Sơn xấu hổ đáp: “Nói ra thật xấu hổ, tổ tiên chúng ta đi theo Lục chân nhân, không oán không hối. Sau khi Lục chân nhân rời đi, tổ tiên đổi sang họ Lục, kiến tạo từ đường Lục thị. Đáng tiếc không lưu lại được một di vật nào của Lục chân nhân.”
“Tâm đắc tu hành, công pháp, vũ khí… đều không có?” Lục Châu hỏi.
Lục Thiên Sơn bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu có thì Lục gia đã không bị vương đình đẩy vào đường cùng như thế.
“Thật sự là thời gian trôi qua quá lâu, những người lúc trước đi theo Lục chân nhân đã qua đời từ sớm. Chỉ còn lại bức hoạ kia được tiên hiền vẽ, đời đời truyền lại mà thôi.” Lục Thiên Sơn nói, “Chỉ là…”
“Tuy Lục phủ không có di vật nào, nhưng ở Thanh Phong Cốc có một trận pháp cổ, nghe nói là do Lục chân nhân để lại.”
Lục Châu quả thật rất muốn đấm vào mặt Lục Thiên Sơn và hai từ “chỉ là” của hắn.
“Còn có trận pháp?”
“Lục tiền bối đừng hy vọng quá nhiều, trận pháp này đã được vô số tu hành giả bái phỏng, không phải là bí mật gì, cũng không có người nào thủ hộ, nay nó đã trở thành một thắng cảnh có tác dụng đo lường trình độ tu hành giả.” Lục Thiên Sơn nói.
“Vì sao hắn vô duyên vô cớ lưu lại một trận pháp?”
“Việc này…” Lục Thiên Sơn không biết giải thích thế nào, đành nói: “Lục tiền bối, hay là ngài đến xem một lần sẽ biết.”
Nếu trận pháp có liên quan đến Lục chân nhân, Lục Châu đương nhiên sẽ không bỏ qua. Biết đâu hắn có thể tìm được bí mật thiên địa ràng buộc cũng chưa biết chừng.
“Được, ngươi đi cùng lão phu một chuyến.”
“Vâng.”
Lục Châu và Lục Thiên Sơn cùng đến phù văn đại điện, di chuyển tới hắc liên giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận