Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1771: Trao đổi điều kiện

Tưởng Đông Thiện xấu hổ đáp: “Ý của ta là, khu vực bên trong rất nguy hiểm, thánh hung và thần thi không dễ trêu vào.”
Lục Châu hỏi: “Ngươi hiểu rõ về Thiên Khải Chi Trụ?”
“Có biết một chút.”
“Theo ý ngươi, lão phu muốn đến Chấp Từ thì nên đi như thế nào mới là thượng sách?”
“Đề nghị của ta chính là các vị tốt nhất đừng đi. Ta biết tu vi tiền bối cao thâm, nhưng chỉ có Thánh nhân mới đủ sức tiến vào khu vực bên trong.”
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Thanh liên giới có chân nhân Phạm Trọng đã từng băng qua bí ẩn chi địa, đi qua Thiên Khải Chi Trụ ở khu vực hạch tâm.”
“Đó là do hắn may mắn. Bên cạnh tiền bối đã có hai vị bằng hữu được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, tiềm lực cực lớn, cho dù không thành Chí Tôn cũng có thể thành đại thánh nhân hoặc đạo thánh. Đến lúc đó lại tiến vào bí ẩn chi địa cũng không muộn.”
“Lão phu hỏi ngươi cách tốt nhất để đến được Chấp Từ, không phải hỏi ngươi nên rời đi như thế nào.” Lục Châu nói.
Chư Hồng Cộng cũng thấy Tưởng Đông Thiện nói nhảm, bèn bĩu môi: “Ai mà không biết cách trốn, còn cần ngươi dạy?”
Tưởng Đông Thiện lúng túng nói: “Nếu ngài nhất định phải đến Chấp Từ, vậy ta có một điều muốn thỉnh cầu.”
“Nói đi.”
“Ta có thể đưa chư vị đến phù văn thông đạo, nhưng mà Vương Tử Dạ phải thuộc về ta.” Tưởng Đông Thiện nói.
“Vương Tử Dạ?”
“Cũng chính là Vương Hợi, một trong thập đại thần thi.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Ngươi cần thần thi làm gì?”
Ma Thiên Các không có hứng thú với thứ đồ chơi này, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm.
Tưởng Đông Thiện thở dài nói: “Bí ẩn chi địa quá nguy hiểm, ta chỉ muốn có thêm thủ đoạn bảo vệ bản thân.”
Thấy đám người tràn đầy nghi hoặc, Tưởng Đông Thiện nói thêm: “Ta có thủ đoạn điều khiển thần thi, việc này tiền bối không phải nhọc lòng suy nghĩ. Ta sẽ đối phó Vương Tử Dạ, các vị đối phó hung thú ở đó là đủ. Nếu tiền bối thấy hợp lý thì ta sẽ dẫn các vị đi.”
Đám người nhìn về phía Lục Châu, chờ hắn quyết định.
Trầm mặc một lát, Lục Châu gật đầu nói: “Theo ý ngươi.”
Tưởng Đông Thiện cũng gật đầu, cắn răng nói: “Vậy ta liều mình phụng bồi ngài tới cùng! Ta biết một phù văn thông đạo đi thẳng tới Chấp Từ.”
Hư ảnh Minh Thế Nhân loé lên, nắm cổ áo Tưởng Đông Thiện nói: “Mẹ nó… vậy mà không chịu nói sớm.”
Tưởng Đông Thiện câm nín.
Chư Hồng Cộng đi tới bên cạnh Minh Thế Nhân, dùng cùi chỏ thọc hắn một cái, thấp giọng nói: “Hắn là chân nhân đó.”
Minh Thế Nhân buông tay, sau đó phủi phủi bụi bặm trên áo giúp Tưởng Đông Thiện: “Đây là cách chúng ta thể hiện lòng hữu hảo đó mà. Huynh đệ, đừng để bụng nha!”
Tưởng Đông Thiện cười khan nói: “Việc nhỏ… Ngươi có thể tránh qua một chút không?”
“Ta muốn tâm sự với vị huynh đệ vừa gặp đã thân này.” Tưởng Đông Thiện cười híp mắt đi vòng qua người Minh Thế Nhân, đến bên cạnh Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng giật mình lui về sau một bước. “Xê ra.”
Tưởng Đông Thiện bất đắc dĩ lắc đầu, quay người đi về phía Chiêu Nguyệt, hành lễ nói: “Xin hỏi vị cô nương này xưng hô như thế nào?”
Khổng Văn liếc hắn một cái, nói thẳng: “Ta thấy rõ rồi nhé, ngươi là kẻ nịnh hót, chỉ muốn lôi kéo làm quen với người được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.”
Tưởng Đông Thiện xấu hổ gãi đầu.
Khổng Văn lại nói: “Lén nói cho ngươi biết, tứ tiên sinh đã được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng từ lâu rồi.”
“Tứ tiên sinh?”
Tưởng Đông Thiện quay đầu nhìn lại, phát hiện Minh Thế Nhân đang nhếch mép cười nhìn mình với vẻ khinh bỉ, dáng vẻ giảo hoạt. Tưởng Đông Thiện lắc đầu không tin.
Khổng Văn vừa định khoe khoang thêm một chút, Lục Châu đã đứng lên khoát tay nói: “Dẫn đường đi.”
Tưởng Đông Thiện vội vàng khom người: “Được.”
Tưởng Đông Thiện dẫn đoàn người Ma Thiên Các bay về hướng đông.
Đi được ba trăm dặm, đoàn người đến một mảnh đất ngập nước. Phù văn thông đạo được giấu ở nơi này.
“Hay đấy, giấu phù văn thông đạo kỹ như vậy.” Minh Thế Nhân tặc lưỡi.
Tưởng Đông Thiện giải thích: “Sau khi đại địa phân tách, cửu liên còn chưa hiện thế, mà Thái Hư thì đã biến mất, có một khoảng thời gian nhân loại vẫn sinh tồn trong bí ẩn chi địa, thế nên bây giờ mới còn sót lại rất nhiều trận pháp và thông đạo.”
Nói xong, hắn bắt đầu thanh lý đống rác rưởi che lấp phù văn thông đạo.
Triệu Hồng Phất nói: “Một lần chỉ có thể truyền tống khoảng mười người, chúng ta phải đi ba chuyến.”
Tưởng Đông Thiện kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi cũng hiểu biết về phù văn thông đạo?”
“Có biết một chút.”
Lục Châu nói: “Xuất phát.”
Sau ba lần truyền tống, tập thể Ma Thiên Các xuất hiện trên một vách đá dựng đứng. Cảnh tượng trước mắt khiến đám người phải há hốc mồm.
Trong không gian cao vạn trượng có vô cùng vô tận phi cầm tẩu thú, thiên mã diều hâu, loan điểu cự xà… con thì hành tẩu dưới đất, con thì giang cánh bay rợp trời!
Ở đằng xa, Thiên Khải Chi Trụ tại Chấp Từ bị đám dây leo cao vạn trượng bao phủ.
Hàng ngàn hàng vạn loại hung thú khác nhau khiến đám người Ma Thiên Các ngẩn ngơ đứng bên vách đá quan sát một lúc lâu. Cho dù là người cực kỳ thấu hiểu hung thú như Khổng Văn cũng không cách nào nhận biết toàn bộ bọn chúng.
Tưởng Đông Thiện nói: “Địa hình nơi này rất phức tạp, bị dây leo và thụ mộc che khuất. Hung thú thì nhiều vô số kể, cho dù là cao thủ tinh thông hung thú đồ phổ nhất cũng sẽ phải choáng váng.”
Tiểu Diên Nhi thì thầm: “Đó là bởi vì thất sư huynh không có ở đây.”
Tưởng Đông Thiện quay đầu nhìn cô nương xinh đẹp mỹ lệ không gì sánh được, cười nói: “Ngươi còn chưa hiểu rõ Chấp Từ nên mới nói thế.”
“Ta không cần hiểu nơi này, ta chỉ cần thất sư huynh là đủ.” Tiểu Diên Nhi cố chấp nói.
Gặp fan cuồng thì không thể nói lý.
Tưởng Đông Thiện đương nhiên sẽ không chấp nhặt với nàng, hắn quay đầu nhìn Lục Châu, tin rằng vị lãnh đạo này sẽ có lý trí hơn nhiều.
Nhưng không ngờ !
Lục Châu cũng gật đầu nói: “Nếu có lão thất ở đây, đám hung thú trước mắt này chẳng đáng là gì.”
Mạnh Trường Đông cũng thở dài nói: “Đúng vậy, thất tiên sinh nghe nhiều hiểu rộng, đã thấy qua thứ gì sẽ không bao giờ quên. Hắn là người thông minh nghiêm túc nhất mà ta từng gặp. Đáng tiếc… trời cao đố kỵ anh tài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận