Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1471

Nguyên khí rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Ngu Thượng Nhung lông tóc vô thương nhìn Tần Mạch Thương nằm trước mặt.
Con ngươi Tần Mạch Thương co rụt lại: “Ngươi là quái vật?”
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Thật xin lỗi, ngươi đã dùng hết toàn lực, nhận lấy cái chết đi.”
Hư ảnh loé lên, kim sắc pháp thân xuất hiện trước mặt Tần Mạch Thương, đột nhiên tan ra thành trăm vạn đạo kiếm cương nhào về phía Tần Mạch Thương.
Liên tiếp 5 thông báo của hệ thống nổi lên. [Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.].
Chú thích: Lục Châu đánh giết Mệnh Cách của Tần Mạch Thương chỉ được 1.500 điểm, nhưng Ngu Thượng Nhung đánh thì được 3.000 do chênh lệch tu vi giữa đôi bên. Hết chú thích.
Oanh.
Tần Mạch Thương lại lần nữa nằm yên bất động trên nền đá Vân Sơn đài như một cỗ thi thể.
Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh, lạnh nhạt nhìn hắn.
“Thiếu chủ!!”
Lục Châu cảm giác được hiệu của Lực Thiên Quân đang dần biến mất, bèn bay lên không trung.
Quỷ bộc lão nhị lạnh lùng nói: “Ta giết ngươi.”
Hư ảnh lấp loé, quỷ bộc sử dụng một loại thân pháp nhanh chưa từng thấy vây quanh người Lục Châu.
Lục Châu cảm nhận được nguy hiểm. Suy cho cùng hắn cũng chỉ là chín Mệnh Cách, nếu không nhờ có lực lượng Thiên Tướng thì căn bản không thể chống lại lực công kích của quỷ bộc mười lăm Mệnh Cách.
Không biết vì cái gì, Lục Châu theo bản năng mặc niệm thần thông Thiên thư mới.
Thân thể đột nhiên trở nên hư vô, tựa như bóng ảnh phản chiếu trong mặt nước, vừa trong suốt vừa gợn ra từng đạo sóng nước.
Quỷ bộc điên cuồng xoay quanh Lục Châu, không ngừng tiến công nhưng không thể tạo ra chút tổn thương nào.
“Đây là năng lực của thần thông mới?” Lục Châu kinh ngạc nghĩ.
Quỷ bộc cả kinh, vội vàng rút lui về sau mấy chục mét, kinh hãi thốt lên: “Đạo lực lượng?”
Lúc này thân ảnh Lục Châu lại khôi phục bình thường, hắn không chần chừ lấy một giây, lập tức vọt lên trên Phiền Lung Ấn, tung ra liên tiếp mấy chưởng ấn mang theo lực lượng Thiên Tướng ập xuống.
Oanh!
Phiền Lung Ấn như sơn băng địa liệt đè mạnh lên người quỷ bộc lão tam, nện thẳng vào giữa ngực hắn.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.].
Thấy cảnh này, đám người quan chiến đều phải kinh hô.
Cả sư và đồ đều là biến thái! Đến một cơ hội thở dốc cũng không cho.
Quỷ bộc lão nhị không thể đứng nhìn Lục Châu giết huynh đệ mình, lập tức vọt tới ngăn cản, chiêu thức hệt như vừa rồi.
Dưới chân Lục Châu xuất hiện kim liên, vận động lực lượng Thiên Tướng.
“Hoả Nộ Kim Liên.”
Đây là năng lực Mệnh Quan thứ nhất của Lục Châu, phối hợp với một phần tư lực lượng Thiên Tướng cùng Nghiệp Hoả. Cho dù thân ảnh quỷ bộc như quỷ mị vẫn bị ba tầng sát chiêu đánh trúng.
Ầm!
Thân ảnh quỷ bộc tiêu tán, hắn bị đánh văng, miệng phun đầy máu tươi.
Lục Châu đạp lên Phiền Lung Ấn, chỉ trong giây lát bổ ra mười chưởng liên tiếp cho đến khi Phiền Lung Ấn khảm vào mặt đất.
Mười thông báo liên tiếp hiện lên. [Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.].
“Vu Chính Hải.” Lục Châu thản nhiên gọi.
Vu Chính Hải chân đạp Bích Ngọc Đao phi hành tới. “Việc còn lại giao cho đồ nhi.”
Bên dưới xuất hiện nguyên khí phong bạo nhưng được Phiền Lung Ấn áp chế nên không sinh ra chút tác dụng nào.
Lục Châu nhìn về phía quỷ bộc lão nhị nói: “Còn chiêu gì nữa thì đánh ra đi.”
Quỷ bộc ngẩng đầu nhìn Lục Châu, lại liếc mắt nhìn Tần Nại Hà trốn trong tầng mây, bỗng ha hả cười to:
“Ta hiểu rồi… thì ra các ngươi đã cấu kết với nhau từ lâu. Chẳng trách đoạn đường này lại suôn sẻ như vậy, chẳng trách đối thủ lại mạnh như vậy mà thiếu chủ chẳng hay biết gì cả… Hay cho một tên Tần Nại Hà.”
Tần Nại Hà vẫn y như cũ không nhúng tay vào, đáp lời hắn:
“Ta cấu kết với hắn? Ta đã khuyên các ngươi rồi nhưng các ngươi không nghe, bây giờ chịu khổ lại đổ lên đầu ta?”
“Chủ tử chính là chủ tử! Tần Nại Hà, nếu ngươi không phải họ Tần thì làm sao có được ngày hôm nay!” Quỷ bộc gầm thét.
Tần Nại Hà im lặng lắc đầu.
Hắn bay lên không trung là để chuẩn bị cho việc tuỳ thời bỏ trốn. Rõ ràng đây không phải là cuộc chiến ngang tài ngang sức.
Quỷ bộc điên cuồng cười vang. “Quỷ bộc à quỷ bộc, cả đời làm quỷ, một thế làm nô bộc. Chúng ta đã không coi tính mạng mình ra gì từ lâu… Các ngươi hãy chờ đợi cơn giận của Tần chân nhân đi. Nơi này cũng phải chìm trong biển lửa!”
Nói xong, cánh tay hắn giang rộng, hoả diễm bắt đầu cháy rừng rực, đan điền khí hoả thiêu đốt, Nghiệp Hoả cũng thiêu đốt!
Quỷ bộc rất nhanh đã bị ngọn hoả diễm quỷ dị thiêu sống, toàn thân đều bị đốt sạch, chỉ còn lại một bộ xương trắng.
Hoả diễm tụ lại trong hai hốc mắt đen ngòm, miệng khô lâu há ra nói: “Lấy mệnh lão nô, khiến các ngươi chôn cùng!”
Lục Châu cau mày. Đây lại là chiêu số gì?
Hắn vốn cho rằng mình ghét nhất là vu thuật, nhưng bây giờ thấy chiêu này lại càng kinh tởm hơn.
Hoả diễm tung bay đầy trời, lan tràn xuống mặt đất.
“Là chân hoả.” Trong tầng mây, Tần Nại Hà lắc đầu nói.
Lục Châu liếc nhìn hắn. “Tần Nại Hà, ngươi nhìn cho kỹ lão phu là ai?!”
Một tấm Thẻ Dịch Dung bị bóp nát, Lục Châu lăng không bay lên hoá thành một lão giả, trường bào tung bay, mái tóc biến trắng, hai mắt thâm thuý có thần, dáng vẻ tiên phong đạo cốt hiện ra, khí thế ngất trời.
“Chân… chân nhân?!”
Tần Nại Hà trừng to mắt, hoảng sợ lui lại. Một chưởng trong Thanh Phong Cốc hắn vẫn còn nhớ như in.
Rốt cuộc Tần Nại Hà cũng minh bạch vì sao Tần Mạch Thương lại bị đánh giết một Mệnh Cách.
Hắn đã dự liệu rằng đối thủ rất mạnh, cũng không tán đồng cách làm của Tần Mạch Thương. Nhưng hắn vẫn tin là đối thủ dù có cường đại đến đâu cũng phải e sợ Tần chân nhân.
Nay nhìn lại mới thấy, hành vi báo thù này rõ ràng là vô cùng ngu xuẩn. Tần Mạch Thương tuy là thiên tài Tần gia, nhưng tính tình ngang ngược không coi ai ra gì đó đã chú định hắn trước sau gì cũng bị thiệt thòi.
Trong thế hệ tuổi trẻ của Tần gia, đám thanh niên ít nhiều gì cũng được phụ mẫu giáo dục, trưởng bối khuyên bảo, biết nên xử sự thế nào cho tốt. Duy chỉ có Tần Mạch Thương…
Tần Nại Hà nói: “Thì ra là lão tiền bối. Chẳng trách, chẳng trách…”
Tiếng xưng hô này càng khiến quỷ bộc tin chắc vào suy đoán của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận