Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 794

Từ khi trưởng lão Diệp Chân dẫn người đi tiêu diệt loan điểu, Phi Tinh Trai đã tổn thất bốn cao thủ Nguyên Thần cảnh. Thế nên hắn không cho rằng Thiên Liễu Quan có lá gan làm ra chuyện này.
Là Thiên Vũ Viện?
Hay là Cửu Trọng Điện?
Mạnh Trường Đông lôi đám địch nhân của Phi Tinh Trai ra suy xét một lần, nhưng nghĩ mãi cũng không rõ rốt cuộc là người nào dám lén lút ra tay với Phi Tinh Trai khi thanh danh của Diệp Chân đang thịnh như mặt trời giữa trưa.
Cùng lúc đó, trên tường thành Lương Châu.
Hoa Nguyệt Hành khom người nói: “Thất tiên sinh, thuộc hạ theo lời ngài thủ hộ ở đây một tháng, đám phi cầm kia không còn đến quấy rầy bách tính, hai con phi cầm cực đại cũng đã rời khỏi vào hôm qua, không biết đã bay đi đâu.”
Tư Vô Nhai nghe vậy, nghi hoặc nói: “Cửu diệp dẫn đến tai nạn, Khương Văn Hư khiến bầy Man Man kéo đến cũng không có gì lạ. Nhưng sư phụ cũng là cửu diệp, vì sao đám phi cầm lại rời đi?”
“Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, Khương Văn Hư có thể ẩn tàng ở Đại Viêm lâu như vậy, sư phụ lại càng có nhiều thủ đoạn hơn hắn, đương nhiên cũng có thể làm được.” Vu Chính Hải từ phía sau đạp không bay tới rồi dừng lại trên tường thành.
“Đại sư huynh nói rất có lý.”
Vu Chính Hải đưa mắt nhìn ra quanh cảnh xung quanh, chợt hỏi: “Việc nghiên cứu khí cụ vận chuyển thế nào rồi?”
“Đã tạo ra được ba cỗ quan tài tương tự, chỉ là… không thể xác định được vị trí. Nếu cứ thế mà hạ xuống vực sâu, rất có thể sẽ bị mất phương hướng.” Tư Vô Nhai nói.
“Vậy là đủ rồi.” Vu Chính Hải nói.
“Đại sư huynh, ý của huynh là…?”
“Nhị sư đệ đang lẻ loi một mình ở hồng liên địa giới, chuyện này giao cho ta xử lý là thích hợp nhất.”
“Nhưng khả năng định vị của khí cụ vận chuyển chưa được ổn định…”
“Không cần nhưng nhị gì cả. Ta sẽ thỉnh cầu sư phụ.” Vu Chính Hải dứt khoát nói.
Tư Vô Nhai không lên tiếng khuyên nhủ nữa.
Chiều hôm đó, trong đại điện.
Lục Châu nhìn Vu Chính Hải quỳ dưới mặt đất, vuốt râu khẽ hỏi: “Đã nghĩ kỹ chưa?”
Vu Chính Hải dập đầu đáp: “Nhị sư đệ rơi xuống vực, nếu đồ nhi không đi cứu hắn thì cả đời này cũng không yên lòng. Nay khí cụ vận chuyển đã chuẩn bị thoả đáng, xin sư phụ cho phép đồ nhi!”
Lục Châu quay sang hỏi Tư Vô Nhai: “Có mấy phần nắm chắc sẽ tới được hồng liên địa giới?”
“Bẩm sư phụ, chỉ có bảy phần mười. Phù văn màu đỏ có thể tránh được hung thú, nhưng độ khắc hoạ vẫn chưa đủ tinh tế. Xin sư phụ cho đồ nhi thêm ba tháng!” Tư Vô Nhai nói.
Vu Chính Hải quỳ dưới đất nói: “Bảy phần đã đủ rồi, xin sư phụ ân chuẩn cho đồ nhi!”
Lục Châu không ngờ thái độ Vu Chính Hải lại kiên quyết như vậy, nhưng quan tài vận chuyển chỉ mới nắm chắc có bảy phần, độ rủi ro quá cao.
Tư Vô Nhai đột nhiên hỏi: “Đại sư huynh, huynh thật sự muốn đi?”
“Đương nhiên.”
Tư Vô Nhai gật đầu. “Đệ nhớ nhị sư huynh không mang theo vỏ kiếm. Trước kia đệ dùng phù văn khắc lên Trường Sinh Kiếm để nó có năng lực hấp thu sinh cơ, hiện tại vẫn còn lại một ít phù văn. Đệ sẽ khắc chúng lên vỏ kiếm, phù văn tương ứng sẽ thu hút lẫn nhau, hẳn là nó sẽ chỉ hướng về phía nhị sư huynh.”
Nghe vậy, Vu Chính Hải cực kỳ mừng rỡ: “Vậy thì quá tốt! Không còn lo lắng sẽ xảy ra rủi ro nữa.”
“Việc này cũng chỉ nâng cao khả năng thành công lên tám phần. Nếu quan tài không kiên trì được tới nơi, một khi nó bị tổn hại thì hung thú sẽ tấn công huynh, e là…” Tư Vô Nhai lo lắng nói.
“Không sao, vi huynh có tu vi bát diệp, còn sợ đám hung thú đó sao?” Vu Chính Hải vỗ ngực tự tin đáp.
Lục Châu lắc đầu. Hắn biết rõ Xích Diêu dưới biển đen cường đại tới cỡ nào. Lúc trước dùng một nửa lực lượng phi phàm cũng chỉ gãi ngứa cho nó, huống hồ gì Vu Chính Hải chỉ có tu vi bát diệp?
Lục Châu nhìn Vu Chính Hải. “Tu vi ngươi đã hồi phục tới bát diệp đỉnh phong chưa?”
Lục Châu nhớ tới Xích Diêu Chi Tâm, vật này có thể cung cấp một ngàn hai trăm năm tuổi thọ, thoả mãn yêu cầu tấn thăng cửu diệp của kim liên.
Nay Lục Châu chỉ vừa đạt tới bát diệp, muốn lên tới đỉnh phong cũng cần một khoảng thời gian nữa. Nếu Vu Chính Hải đã là bát diệp đỉnh phong thì có thể để hắn đột phá cửu diệp trước.
Vu Chính Hải hồi đáp: “Cho đồ nhi thêm vài tháng nữa, tu vi sẽ hoàn toàn khôi phục.”
Lục Châu nói: “Như vậy ngươi có thể chờ thêm mấy tháng nữa rồi hẵng đi hồng liên địa giới, Xích Diêu Chi Tâm có thể trợ giúp ngươi tấn thăng cửu diệp, nhưng muốn sử dụng Xích Diêu Chi Tâm cần có tu vi bát diệp đỉnh phong đại viên mãn.”
Vu Chính Hải sững sờ.
Cường giả bát diệp trên đời này không ai là không muốn tấn thăng cửu diệp. Bọn hắn đều đã không ít lần thử nghiệm xung kích, ngay cả người đi theo con đường kiếm đạo như Ngu Thượng Nhung cũng đã từng thử nghiệm không ít lần.
Xích Diêu Chi Tâm là vật trân quý bậc nào, đó là vật sư phụ vất vả mang về từ vực sâu vạn trượng. Sư phụ nguyện ý tặng Xích Diêu Chi Tâm cho mình, Vu Chính Hải sao có thể không kinh ngạc?
Vu Chính Hải rất cảm động, nhưng hắn vẫn lắc đầu đáp:
“Vật này quý giá như vậy, đồ nhi không dám nhận. Huống hồ gì nhị sư đệ còn đang trong hiểm cảnh, nguy hiểm trập trùng, một khi bại lộ thân phận thì lại càng khó sống, đồ nhi thật sự không thể đợi thêm được nữa.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy nghĩ. Vừa rồi tiếng thông báo của Hệ thống cũng đã nói lên Ngu Thượng Nhung đang gặp không ít phiền toái. Nếu bộc phát cương khí thì e là rất khó có thể tiếp tục ẩn tàng.
Nghĩ ngợi một lúc, Lục Châu đã có quyết định. “Giao Bích Ngọc Đao ra.”
“Việc này…”
Vu Chính Hải không rõ sư phụ muốn làm gì, còn tưởng lão nhân gia người muốn giữ Bích Ngọc Đao lại để hắn không thể rời đi, bèn dập đầu cầu xin. “Cầu sư phụ ân chuẩn!”
“Đưa Bích Ngọc Đao cho vi sư, ngày mai ngươi hãy đi.”
Vu Chính Hải mừng rỡ nói: “Đa tạ sư phụ!”
Hắn vội vàng cung kính dâng Bích Ngọc Đao lên, sau đó cùng Tư Vô Nhai rời khỏi đại điện, đi chuẩn bị quan tài vận chuyển.
Lục Châu cầm lấy Bích Ngọc Đao, cẩn thận quan sát một phen.
Đây là vũ khí thiên giai đầu tiên Cơ Thiên Đạo tặng cho đồ đệ. Trải qua mấy trăm năm, thanh đao này đã sớm đạt tới trạng thái đại viên mãn, độ phù hợp với chủ nhân cũng đạt tới hoàn mỹ. Bích Ngọc Đao là một trong những vũ khí thích hợp nhất để tấn thăng lên hoang cấp.
Hoang cấp, cái khái niệm này Lục Châu nghe được từ trong lời nói của Khương Văn Hư. Điều này có nghĩa là hồng liên giới có vũ khí hoang cấp tồn tại…
Đồ đệ của lão phu, đương nhiên phải có vũ khí tốt nhất.
Lục Châu lấy Thiểm Diệu Chi Thạch ra, mặc niệm một tiếng: “Sử dụng.”
Ngay sau đó, Thiểm Diệu Chi Thạch trôi nổi giữa không trung, phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng rồi bốc lên hoả quang.
Lục Châu đưa Bích Ngọc Đao tới, Bích Ngọc Đao lập tức bị Thiểm Diệu Chi Thạch đốt cháy rừng rực, ngọn lửa biến thành màu xanh lam.
Hoả diễm vẫn tiếp tục duy trì, Lục Châu âm thầm vuốt râu, e là phải đợi một lát mới hoàn thành quá trình nâng cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận