Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1247

Đêm hôm đó, trăng sáng sao thưa.
Tại Ma Thiên Các trong kim liên giới.
“Nhị sư huynh, huynh vừa mới về Ma Thiên Các, sao lại đứng một mình ở đây?”
Chiêu Nguyệt đi ra hậu sơn, phát hiện Ngu Thượng Nhung đang khoanh tay quan sát chân núi Kim Đình Sơn.
Ngu Thượng Nhung tắm mình trong ánh trăng, cười nhạt nói: “Ta chỉ vui buồn xuân thu một chút mà thôi.”
Chiêu Nguyệt thở dài một tiếng, đứng song vai cùng hắn. “Muội cũng vậy.”
“Ngũ sư muội, ta nhớ rõ muội cũng trảm liên?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Còn không phải tại tứ sư huynh lừa gạt ta… Kỳ thực ta không có truy cầu lớn lao gì, tu vi có tiến bộ hay không cũng không quan trọng. Vì thế mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm kia nhị sư huynh hãy giữ lại mà dùng đi.” Chiêu Nguyệt cười nói.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu: “Tại hắc liên giới, một mình ta đã hấp thu bảy viên Mệnh Cách Chi Tâm. Nếu lại dùng tiếp thì chỉ là lãng phí. Tuy chúng ta không có Mệnh Cung nhưng muội cứ làm theo hướng dẫn của ta, sẽ thu được lực lượng Mệnh Cách.”
Chiêu Nguyệt gật đầu: “Muội sẽ thử xem.”
Ầm!
Ở sơn mạch đằng xa đột nhiên truyền đến động tĩnh kịch liệt. Ngu Thượng Nhung và Chiêu Nguyệt lập tức nhìn sang.
Lúc này, bên ngoài bình chướng xuất hiện một bóng người, chính là hộ pháp Lý Tiểu Mặc vừa gia nhập không bao lâu.
Lý Tiểu Mặc nói: “Nhị tiên sinh, ngũ tiên sinh, ta đi xem một chút, có thể là Mệnh Cách thú đến quấy phá.”
“Cẩn thận.” Ngu Thượng Nhung nói.
Lý Tiểu Mặc lao về phía có động tĩnh.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, một phần ngọn núi bị chém đứt, cương khí giao thoa tạo thành quang mang nở rộ giữa bầu trời đêm. Hắc sắc Tinh Bàn xuất hiện khiến cảnh tượng càng thêm quỷ dị.
“Có chiến đấu.” Chiêu Nguyệt nói.
“Ngũ sư muội, ta đi xem một chút.”
“Nhưng mà nhị sư huynh, huynh mới thập diệp…”
Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn nàng mỉm cười thản nhiên, mũi chân điểm nhẹ một cái, toàn thân lao vọt lên không trung.
Khi sắp đến địa điểm xảy ra chiến đấu, một toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện sừng sững giữa trời.
Ầm! Hắc sắc Tinh Bàn bị cương ấn quang trụ bắn trúng, bay ngược trở về.
“Lý Tiểu Mặc.” Ngu Thượng Nhung cất tiếng gọi.
“Nhị tiên sinh, đi mau!”
Lý Tiểu Mặc lập tức thu hồi pháp thân bay về phía Ngu Thượng Nhung. Vừa đến gần, hắn khục một tiếng, phun ra một búng máu.
“Đối thủ rất mạnh, là năm Mệnh Cách.”
Hư ảnh Ngu Thượng Nhung nhoáng lên một cái, đứng chắn trước người Lý Tiểu Mặc, thản nhiên nói: “Xưng tên ra, ta không giết hạng người vô danh.”
Lý Tiểu Mặc cạn lời.
Thập diệp bây giờ đều thích trang bức như vậy sao?
Nếu không phải đã nghe Thẩm Tất và Phan Trọng khuyên bảo từ trước, Lý Tiểu Mặc đã nghe không lọt lỗ tai lời này.
Trong hắc ám phía đối diện vang lên một giọng nói:
“Ta chỉ giết đệ tử Cơ lão ma, Lý Tiểu Mặc, ngươi bớt lo chuyện thiên hạ đi.”
Lý Tiểu Mặc cả kinh: “Ngươi biết ta?”
Tu hành giả ẩn nấp trong bóng tối ý thức được mình vừa lỡ lời, vội nói: “Cút đi.”
Lý Tiểu Mặc nói: “Nhị tiên sinh, đừng để ý đến hắn. Có gan thì đến Ma Thiên Các đi, Ma Thiên Các đã có phù văn thông đạo, Các chủ có thể trở về bất cứ lúc nào, ngươi dám đến không?”
Hắc ảnh quả nhiên lùi về sau một bước.
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng: “Chỉ là năm Mệnh Cách, chưa xứng để sư phụ xuất thủ.”
Thấy Ngu Thượng Nhung bay lướt tới, hắc ảnh cao giọng nói: “Cho rằng ta sẽ mắc bẫy của ngươi sao? Cơ lão ma hiện tại đang ở hắc liên giới, nào có thời gian trở về bảo hộ các ngươi.”
Vụt!
Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ. Ngu Thượng Nhung đạp không tiến lên.
Hắc ảnh không tấn công mà xoay người bỏ chạy.
“Nhị tiên sinh, giặc cùng đường chớ đuổi!” Lý Tiểu Mặc nói.
Nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn tiếp tục đuổi theo, ánh mắt khoá chặt vào hắc ảnh, không bị bất kỳ nhân tố bên ngoài nào ảnh hưởng.
Tốc độ hai người đạt tới cực hạn, bay lướt qua mấy toà thành trì của nhân loại, lướt qua sông ngòi núi non.
Đến Thiên Luân sơn mạch, phía trên lạch trời.
Ông !
Hắc ảnh xoay người lại nhìn về phía Ngu Thượng Nhung đang nhanh chóng đuổi theo, kinh ngạc nói:
“Đây là pháp thân Bách Kiếp Động Minh?”
Thấy đối thủ dừng lại, Ngu Thượng Nhung cũng dừng chân, lăng không đứng cách hắn ba mươi mét.
“Vì sao không chạy nữa?”
“Đã đến nơi.” Giọng hắc ảnh trầm xuống.
“Ta biết ngươi cố ý dẫn ta đến đây… Thiên Luân sơn mạch, trở về chốn cũ. Chọn nơi này làm nơi chôn thây của ngươi đúng là không tệ.” Ngu Thượng Nhung nói.
Hắc ảnh nghẹn họng.
Kỳ quái!
Sư phụ kỳ quái, đồ đệ quả nhiên cũng kỳ quái không kém.
Hắc ảnh nói: “Thật không biết tự tin của ngươi ở đâu ra… Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết chênh lệch giữa Bách Kiếp Động Minh và Thiên Giới Bà Sa là như thế nào.”
Hắc sắc Tinh Bàn trong tay hắc ảnh hiện lên quang hoa như nhật nguyệt, lực lượng Mệnh Cách phóng xuất ra cương ấn quang trụ bắn về phía Ngu Thượng Nhung.
Vù!
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung lấp loé tiến về phía trước, trực tiếp thi triển Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn để tránh thoát cương ấn quang trụ, Trường Sinh Kiếm huy động trong tay.
Hắc ảnh không hề dám coi thường người Ma Thiên Các. Hắn ứng đối vô cùng cẩn thận, nhưng khi nhìn thấy tốc độ của kiếm cương, hắn vẫn bị kinh hách không thôi.
Phanh phanh phanh…
Mỗi một tia kiếm cương rơi xuống, Tinh Bàn lại phát ra âm thanh đón đỡ. Kiếm cương chi chít như cuồng phong vũ bão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận