Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2172: Trảm thiên

Thanh liên giới.
Bạch Đế hoàn toàn bó tay trước đạo quang trụ kia, đành nói: “Các ngươi bảo vệ nha đầu này cho tốt, bản đế đến Thánh Vực một chuyến!”
“Vâng.”
Bạch Đế hoá thành lưu tinh bay lên không trung. Thông đạo đã mất đi tác dụng, hắn chỉ có thể phi hành lên Thánh Vực! Trực giác nói cho hắn biết nguồn gốc mọi vấn đề đều từ Thánh Vực mà ra.
Cùng lúc đó, Xích Đế, Thượng Chương Đại Đế và Thanh Đế cũng cảm ứng được gì đó, từ các vị trí khác nhau đồng thời bay vọt lên hư không, tiến về Thánh Vực.
Cửu liên thế giới cấp tốc điều động quân liên minh thủ hộ mười toà liên toạ vạn trượng.
Tần Nhân Việt dẫn theo chục ngàn tu hành giả vây quanh quang trụ, không cho bất kỳ hung thú nào đến gần.
Trong đại hải, sóng lớn mãnh liệt dâng trào, vô số hải thú cảm nhận được nhân loại đang gặp phải tai nạn, lập tức nhảy vọt ra khỏi mặt biển.
Từng đàn hải thú như thuỷ triều ập vào bờ, tấn công nhân loại. Tần Nhân Việt lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người nghe lệnh, cùng ta xông lên đánh giết hải thú!”
“Vâng!”
Liên minh nhân loại dốc toàn bộ lực lượng kịch chiến với hải thú. Hải Loa bị trói trong quang trụ không thể động đậy, chỉ có thể hô to một tiếng: “Mọi người cẩn thận!”
Trong chớp mắt, máu nhuộm đỏ mặt biển.
Phía hậu phương, Phạm chân nhân nổi giận gầm lên: “Tần chân nhân, ta đến giúp ngươi một tay!”
Tần Nhân Việt nhìn lại, đây chẳng phải là Phạm chân nhân lúc trước không mấy thân thiết với hắn sao?
Tần Nhân Việt bật cười ha hả: “Hảo gia hoả, trước đó cảm thấy ngươi đáng ghét, nhưng hôm nay nhìn lại cảm thấy con mẹ nó thuận mắt hơn nhiều rồi!”
Phạm chân nhân cũng cười: “Ta vẫn là người biết rõ trái phải nha! Xông lên!”
Hai đại chân nhân kịch chiến trên biển. Bốn mươi chín kiếm khách và vô số tu hành giả cũng chiến đấu với lít nha lít nhít hải thú.
Tịnh đế thanh liên, đông đô.
Một khe nứt đã tách đôi tịnh đế thanh liên thành hai phần, một bên đông đô Phong An, một bên tây đô Lạc Dương.
Tại nơi này, liên minh nhân loại đều bị vô cùng vô tận hung thú tấn công.
Hoa Dận nắm chặt đao trong tay, lượn vòng bay quanh Vu Chính Hải đang bị quang trụ trói buộc.
Các đệ tử Thu Thủy Sơn và liên minh nhân loại tạo thành một phòng tuyến vững chắc bên dưới. Mà đối diện bọn hắn, thi thể hung thú chất đống như núi.
Vu Chính Hải nghiêm túc nói: “Các ngươi mau chạy đi, làm vậy không có ý nghĩa đâu, quang trụ này không phải là thứ đám hung thú kia có thể phá vỡ.”
Hoa Dận nói: “Bọn nó không phá hư quang trụ được nhưng có thể giết ngươi! Khi gia sư còn sống đã dặn dò chúng ta, làm người có thể tự tư tự lợi nhưng tuyệt đối không được hồ đồ khi gặp đại sự!”
Vu Chính Hải thở dài:
“Không đáng đâu. Trên đời này không có ai giết được ta.”
Hoa Dận không hiểu ý hắn, lắc đầu đáp: “Huynh đệ, đừng khuyên nữa, ta biết ngươi đã là Chí Tôn nhưng hiện tại không phải lúc khoe khoang cậy mạnh. Ta đã nói, trừ phi ta chết, nếu không đừng hòng có ai đến gần nơi này!”
Các đệ tử Thu Thủy Sơn cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía đàn hung thú.
Vu Chính Hải điều khiển Bích Ngọc Đao bay ra ngoài, điên cuồng bổ vào quang trụ nhưng chẳng khiến nó suy suyển chút nào.
Hắn cảm giác được tu vi mình đang đề thăng do kim liên vạn trượng hấp thu lực lượng, nhưng lực lượng của hắn càng mạnh thì quang trụ cũng mạnh lên theo.
Bên phía tây đô Lạc Dương cũng kịch liệt như thế.
Ngu Thượng Nhung khống chế kiếm cương không biết mệt mỏi, đánh giết phi cầm hung thú đầy trời.
Nhưng dưới sự trói buộc của quang trụ, việc hắn có thể làm là có hạn. Hung thú có mặt ở khắp nơi, mà tu hành giả Lạc Dương không thể giống hắn thong dong đối mặt với hung thú cường đại.
Máu tươi vĩnh viễn là màu chủ đạo của chiến tranh.
Nhìn từng dòng máu đổ xuống đại địa, thần sắc Ngu Thượng Nhung trở nên chết lặng. Hắn cảm thán nói: “Ta vốn đoản mệnh, cần gì phải như thế?”
Không biết là ai nghe được lời cảm thán này, thuận miệng đáp một câu: “Đoản mệnh cũng có quyền được sống, ngươi chết thì chúng ta cũng phải chết, ngươi còn sống… chúng ta mới còn hy vọng!”
“Hy vọng là động lực để sống sót!”
Lời nói sao mà quen thuộc, hệt như lời sư phụ từng dạy bảo. Đáy lòng vốn chết lặng lại trở nên ba động.
“Cũng tốt, tại hạ sẽ cùng các vị chiến đấu đến cùng!”
Trên không trung, kiếm cương phô thiên cái địa bay ra, bay lượn khắp bốn phương.
So với tịnh đế thanh liên, tình hình ở bạch liên, hồng liên, tử liên và hoàng liên tốt hơn nhiều.
Bạch liên có Lam Hi Hoà toạ trấn, thủ hộ cho Diệp Thiên Tâm.
Hồng liên có Ứng Long thủ hộ, lấy năng lực thôn thiên chi địa đánh giết vô số hung thú, long uy chấn nhiếp khiến đàn hung thú không dám đến gần.
Kim liên có rất nhiều cao thủ như Thanh Long Mạnh Chương, Đế Nữ Tang, Giải Tấn An… có bao nhiêu hung thú kéo đến thì bị giết bấy nhiêu.
Tuy vậy, tu hành giả kim liên giới cũng tụ tập quanh Kim Đình Sơn, có cao thủ tam tông, có đệ tử Bắc Đẩu thư viện… Chỉ cần Ma Thiên Các hạ lệnh, bọn hắn sẽ lập tức kết đội tiến hành chém giết.
Thánh Vực.
Hơn ngàn tên Thánh Điện Sĩ cấp “Đại Đế” không ngừng kịch chiến với Ma Thần, hư không phá toái, đấu chuyển tinh di.
Vô số công trình kiến trúc sụp đổ, không còn nơi nào là hoàn hảo, mà Minh Tâm Đại Đế vẫn thờ ơ lạnh nhạt từ đầu đến cuối.
Hắn chỉ tay vào Thông Thiên Kính nói: “Ma Thần, ngươi nhìn đi, đám tu hành giả cửu liên ngu muội chỉ khiến cho kế hoạch của bản đế càng thêm thuận lợi. Bọn hắn dùng mệnh của mình để bảo vệ thập đại quy tắc.”
Lục Châu nhìn hình ảnh trong Thông Thiên Kính, khẽ thở dài. Sau đó đôi mắt hắn trở nên lăng lệ nhìn về phía đám Thánh Điện Sĩ.
“Một đám nô lệ không có ý thức tự chủ cũng xứng giao chiến với lão phu?”
Minh Tâm Đại Đế nghe vậy, cả giận nói: “Lúc đó ở Thái Huyền Sơn ngươi có khác gì bản đế bây giờ đâu? Dựa vào cái gì mà chỉ có ngươi được hô phong hoán vũ, bản đế thì không được? Từ khi bản đế đăng quang đến nay, vạn dân Thái Hư ca múa mừng vui thái bình, không có chiến tranh, không có đại nạn… Dựa vào cái gì mà thịnh thế của ngươi thì đáng giá, mà thịnh thế của bản đế thì không?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận