Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 291: Huyền Âm Chưởng Ấn của Lý công công

Tần Quân sửng sốt.
Trong lòng hắn do dự không biết có nên hỏi lý do hay không, lại sợ hỏi ra sẽ đắc tội lão tiên sinh nên xoắn xuýt không thôi.
“Không làm được?” Lục Châu thản nhiên hỏi.
“Không có…” Tần Quân khom người nói: “Lý Vân Triệu tu vi cao thâm mạt trắc, là cao thủ khó gặp trong cung. Trong tình huống bình thường hắn sẽ không rời khỏi Hoàng cung.”
Lục Châu không nói gì.
Tần Quân cũng đã ý thức được lời mình nói có vấn đề. Kẻ tầm thường mới luôn tìm lý do và viện cớ.
Hắn bèn nói tiếp: “Xin lão tiên sinh yên tâm, vãn bối nhất định sẽ đưa Lý Vân Triệu đến.”
“Nếu không còn chuyện gì thì lui xuống đi.” Lục Châu nói.
Tần Quân do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “…Tần Quân cả gan xin được thỉnh giáo lão tiên sinh một vấn đề.”
“Nói đi.”
“Hiện nay trong tu hành giới đều đồn rằng bình chướng Kim Đình Sơn đang suy giảm, không đến năm năm nữa sẽ biến mất. Các đại môn phái đều đang nhìn chằm chằm hòng cướp đoạt bảo tàng của Ma Thiên Các, khi ấy thiên hạ tất sẽ đại loạn. Việc này… là thật sao?”
Kỳ Vương Tần Quân thân ở Thần Đô, rất nhiều tin tức hắn nhận được đều là lời truyền miệng, thật giả khó phân.
Hắn muốn ở trước mặt hỏi thẳng điều đó có phải là thật không.
Trầm mặc một lát.
Lục Châu đáp: “Đúng là có chuyện này.”
Tần Quân khẽ quát một tiếng: “Cái đám tự xưng là danh môn chính đạo này thật đáng hận.”
Lục Châu không ngờ hắn lại nói như vậy.
“Đại Viêm hoàng thất chỉ hận lão phu không chết sớm… Ngươi đứng về phía lão phu, không sợ tai vách mạch rừng?”
“Đâu có gì đáng sợ? Vãn bối có được như ngày hôm nay đều nhờ lão tiên sinh ban cho. Nếu vãn bối giống với bọn họ thì đến heo chó cũng không bằng!”
Người trong Kỳ Vương phủ không đơn giản nha!
Người nào người nấy đều rất biết nói chuyện.
Nhìn lại đám nghiệt đồ của mình… nào có giác ngộ như Tần Quân?
Trong lòng Lục Châu lại thầm oán Cơ Thiên Đạo thêm một lần.
Chỉ tiếc một mình Tần Quân có thái độ này cũng không có tác dụng gì… huống chi Tần Quân cũng chỉ mới là Thần Đình cảnh.
“Lão phu lúc trước cũng chỉ lợi dụng ngươi mà thôi. Căn bệnh của ngươi khi ấy chẳng là gì đối với lão phu.” Lục Châu lục tìm trong ký ức rồi nói.
“Lợi dụng?” Tần Quân thở dài nói. “Trong cung có ai là không lợi dụng người khác đâu?”
Hắn nhìn giòi bọ dơ bẩn đã quen, sớm chết lặng từ lâu.
“Không ngờ ngươi lại nhìn thoáng như thế.”
“Lão tiên sinh quá khen.”
Tần Quân không dám tiếp tục lưu lại, bèn khom người nói: “Lão tiên sinh hãy nghỉ ngơi thêm, vãn bối cáo từ.”
Lục Châu khẽ phất tay không nói.
Nửa đêm.
Toàn bộ Kỳ Vương phủ trở nên yên tĩnh.
Ngay lúc Lục Châu chuẩn bị lĩnh hội Thiên thư thì bất chợt có tiếng nói:
“Tiểu nữ Tần Nhược Băng cầu kiến lão tiên sinh.”
Hả?
Lục Châu cảm thấy kỳ quái, đã trễ như vậy còn có người can đảm tới quấy rầy hắn.
Người trong Kỳ Vương phủ không giống kẻ thích làm chuyện ngu xuẩn.
Hẳn là có sự tình gì khác.
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng: “Vào đi.”
Kẽo kẹt !
Tiểu cô nương sáng nay hắn vừa gặp trong đại sảnh lại xuất hiện trước mắt, chỉ là bây giờ đã thay một bộ trang phục khác trông ít trang trọng hơn nhưng lại thanh nhã mộc mạc, gương mặt thanh tú đáng yêu, cũng được xem là một mỹ nhân.
“Có chuyện gì?” Lục Châu chỉ liếc nhìn một cái rồi nhắm mắt lại.
Tần Nhược Băng quy củ quỳ xuống nói: “Tần Nhược Băng nghe tin lão tiên sinh đến từ Ma Thiên Các nên cố ý đến bồi tội.”
Lục Châu không biết nói gì hơn.
Nếu hắn thật sự là người nhỏ nhen như thế thì nàng ta còn cơ hội quỳ ở đây bồi tội sao?
Hơn nữa trước đó lúc gặp trong đại sảnh, nàng ta không hề có va chạm gì với Lục Châu thì nói gì đến bồi tội.
Tần Nhược Băng dập đầu xong lại tiếp tục nói: “Tần Nhược Băng cả gan… muốn bái lão tiên sinh làm thầy!”
Nói xong nàng lại dập đầu lần nữa, trán chạm đất kêu “cộp” một tiếng.
Lục Châu từ từ mở mắt ra.
Hắn nhìn về phía tiểu cô nương Tần Nhược Băng đang thành kính dập đầu.
Vừa bước vào tu vi Ngưng Thức cảnh… với tuổi tác của nàng thì cũng được xem là có thiên phú tu hành.
“Ai cho ngươi lá gan?” Lục Châu đạm mạc mở miệng.
“Chuyện này…”
Tần Nhược Băng sợ hãi, lấy hết dũng khí nói: “Tần Nhược Băng thuở nhỏ đã được nghe kể nhiều về các sự tích của Ma Thiên Các, kể từ đó đã lập chí muốn được trở thành đệ tử Ma Thiên Các… Từ nhỏ đến lớn Tần Nhược Băng chỉ sùng bái một người, đó chính là lão tiên sinh! Cầu xin người thu ta làm đồ đệ!”
Ầm!
Trán nàng chạm đất kêu vang dội.
Làm cả buổi hoá ra là fan cuồng Ma Thiên Các.
Lục Châu thân là người xuyên không, đương nhiên biết rõ sự tồn tại của loại fan cuồng này. Lục lão ma tung hoành thiên hạ không có đối thủ, sao có thể đến một người ngưỡng mộ cũng không có cho được.
Chỉ là không ngờ…
Đường đường là thiên kim Kỳ Vương phủ mà lại thế này.
Ha ha ha.
Lục Châu không biết có nên vui vẻ hay không.
Thu đồ đệ? Thiên phú của Tần Nhược Băng quá kém… Hơn nữa hắn còn phải dạy dỗ chín tên đồ đệ, quá sức đau đầu.
Ngay lúc hắn đang chuẩn bị nói lời cự tuyệt thì !
Kỳ Vương Tần Quân đột nhiên chạy vào, nhìn thấy Tần Nhược Băng quỳ dưới đất lập tức tát nàng một cái, miệng mắng to: “Lớn mật! Ai cho phép con tự ý vào phòng lão tiên sinh?”
Tần Nhược Băng ngơ ngẩn nhìn phụ thân.
Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị ai đánh, không ngờ phụ thân lại vì chuyện này mà đánh nàng.
Trong lòng Tần Nhược Băng vô cùng uỷ khuất nhưng lại không dám nói gì, chỉ biết lấy tay che má…
Tần Quân quỳ xuống, chắp tay nói với Lục Châu: “Xin lão tiên sinh thứ tội! Tiểu nữ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, vãn bối nhất định sẽ nghiêm trị!”
Ngoài mặt Lục Châu tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại khe khẽ thở dài.
Dù sao cũng là người ngưỡng mộ hắn… một bạt tai này đã xem như là trừng phạt dành cho nàng.
“Lui xuống đi.” Lục Châu phất tay.
“Còn không mau cút đi!” Tần Quân thấp giọng răn dạy, lôi kéo Tần Nhược Băng rời khỏi phòng.
Khi Tần Quân lui ra ngoài còn chủ động đóng cửa lại.
Lúc này Lục Châu mới thảnh thơi nhắm mắt, tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
Hiện tại khi lĩnh ngộ Thiên thư Lục Châu vẫn có thể cảm nhận được động tĩnh trong phòng và ngoài phòng, không giống lúc ban đầu hoàn toàn đắm chìm vào việc lĩnh ngộ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cho nên Lục Châu cũng thấy yên tâm hơn.
Sáng hôm sau.
Lục Châu mở mắt ra, cảm giác được bên ngoài có người đang đứng đợi bèn thấp giọng hỏi: “Ai đó?”
“Tiểu nhân là quản gia Hồng Phúc. Lão gia lệnh cho tiểu nhân ở đây chờ, lão gia rời khỏi vương phủ đến Hoàng thành, không tới một canh giờ nữa sẽ trở về.”
Vẫn là lão quản gia làm việc chu đáo.
Kỳ thật Lục Châu đã biết hắn đứng chờ ngoài cửa hơn nửa canh giờ rồi.
Bởi vì lão không rõ thói quen của các tu hành giả nên đã đứng chờ ở đây từ sớm.
Lục Châu chắp tay rời giường, bàn tay khẽ phất, cương phong đẩy cửa mở ra.
“Một canh giờ…” Lục Châu lẩm bẩm.
Hồng Phúc vội vàng khom người nói: “Lý công công là hồng nhân bên cạnh Thái hậu, cần phải được sự cho phép của Thái hậu mới có thể rời khỏi Hoàng cung.”
Lục Châu gật đầu.
Hắn không quan tâm Tần Quân dùng phương pháp gì.
Một đêm trôi qua, Lục Châu thần thanh khí sảng, lực lượng phi phàm đã đạt gần một nửa.
Một canh giờ sau, ngoài phòng khách truyền đến thanh âm.
“Lý công công, mời đi bên này.”
Ánh mắt Lục Châu nhìn ra ngoài phòng khách.
Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt cũng đứng bên cạnh hắn.
Quản gia Hồng Phúc khom người nói: “Lão tiên sinh, Lý công công đã đến.”
Lúc này, Lý Vân Triệu thân mặc trường bào, đầu đội mũ cao, mái tóc trắng xoá và dáng người gầy gò xuất hiện ở cửa ra vào.
Đây chính là cao thủ tu hành bên cạnh Thái hậu, thiện dùng Huyền Âm Chưởng Ấn Lý công công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận