Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 352: Vân Chiếu tranh phong

Ầm!
Đạo hắc ảnh lập tức lăng không dừng lại, miễn cưỡng tiêu tán đi lực công kích khiến cơ thể lùi ra sau rồi quỳ một gối xuống nói:
“Vãn bối bái kiến lão tiền bối! Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.”
Gương mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như nước, khi nhận ra người trước mặt hắn mới cất tiếng: “Đoạn Hành?”
Đạo hắc ảnh vừa xuất hiện chính là tam thủ toạ Đoạn Hành của Ma Sát Tông.
Sau trận đại chiến với thập vu ở Canh Tử Trấn, Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình đã tử nạn, Đoạn Hành lên làm Tông chủ mới. Từ đó đến nay Lục Châu chưa hề gặp lại kẻ này.
Không ngờ lại chạm mặt hắn ở đây.
Đoạn Hành lúng túng nói: “Lão tiền bối, ngài.. ngài không phải đang ở trong Nhữ Bắc thành sao? Cớ gì đột nhiên lại… xuất hiện ở chỗ này?”
Vừa hỏi xong Đoạn Hành đã lập tức hối hận.
Đây chẳng phải là đang nói nhảm sao? Người ta ngồi toạ kỵ cấp truyền thuyết, còn mình ngồi phi liễn lung lay sắp đổ, tốc độ khỏi nói cũng biết.
“Ngươi đang truy vấn lão phu?” Lục Châu vuốt râu hỏi lại.
“Không không không, vãn bối nào dám!” Đoạn Hành vội nói.
“Các ngươi đi đâu?” Lục Châu hỏi.
“Chuyện này…”
Đoạn Hành ấp a ấp úng, đưa mắt nhìn về phương hướng phi liễn muốn bay tới. “Đi xem náo nhiệt một chút.”
“Xem náo nhiệt?”
“Lão tiền bối, ngài không biết chuyện này cũng không có gì lạ.” Đoạn Hành lắc đầu. “Đại đệ tử và nhị đệ tử của ngài đã hẹn nhau sẽ đại chiến một trận ở Vân Chiếu Phong, chuyện này không nhiều người biết. Loại cuộc chiếc cấp cao này nếu không được đến tận mắt chứng kiến thì sẽ rất đáng tiếc. Thế nên vãn bối đánh liều đến xem một phen.”
“Ngươi nói là hai nghiệt đồ của lão phu là Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung muốn quyết đấu ở Vân Chiếu Phong?” Lục Châu giật mình hỏi.
“Đúng vậy.”
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía chiếc phi liễn của Đoạn Hành. Rõ ràng Đoạn Hành cũng biết không ít chuyện ở Nhữ Bắc thành.
Chỉ là trùng hợp? Lục Châu không cho là vậy.
Rõ ràng khi lam liên nở rộ trong Nhữ Bắc thành, phi liễn của Đoạn Hành đã có mặt ở đó nên mới bị hư hại như vậy.
Suốt đoạn đường này hắn đã đuổi theo mình.
Lục Châu hờ hững nói: “Đoạn Hành.”
“Có vãn bối.”
“Đừng có giở trò trước mặt lão phu.”
Kẻ như ngươi sao có đủ tư cách đứng xem loại cấp bậc chiến đấu này?
“Vãn bối không dám!” Đoạn Hành lập tức đổ mồ hôi lạnh, ngón tay hắn run lên, đành thành thật nói: “Thực không dám giấu giếm, vãn bối biết lão tiền bối đến Nhữ Bắc thành nên mới đến đó, vừa hay tận mắt nhìn thấy lão tiền bối đại triển thần uy…”
“Tìm ta làm gì?” Lục Châu hỏi.
Đoạn Hành lắc đầu thở dài.
“Hầy, hiện nay Ma Sát Tông không bằng lúc trước, ngày càng lụn bại. Các huynh đệ ai cũng muốn sinh tồn, nhưng U Minh Giáo lại quyết không chừa đường sống cho chúng ta, phải đuổi tận giết tuyệt! Vãn bối vốn định đến Ma Thiên Các xin diện kiến lão tiền bối, không ngờ lão tiền bối không có ở đó, sau khi điều tra một phen, vãn bối bèn chạy đến Nhữ Bắc thành.”
Lời giải thích này cũng xem như hợp lý.
Đoạn Hành tiếp tục nói: “Sau khi phi liễn bị tổn hại, vãn bối liên tục đuổi theo phía sau lão tiền bối, sợ phi liễn quá chậm đuổi không kịp ngài.” Nhớ lại chuyện vừa rồi, Đoạn Hành vội giải thích. “Lúc nãy hoàn toàn là hiểu lầm, vãn bối cứ tưởng là có người muốn tập kích mình.”
Nói xong, trong lòng Đoạn Hành thầm nghĩ, ngài cưỡi Bạch Trạch bay đi, cho dù có chậm tới đâu cũng không thể nào chậm bằng cái phi liễn nát này chứ?!
Ai mà ngờ được phi liễn bay chậm như vậy cũng đuổi kịp ngài! Hù chết ta!
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Cùng lão phu đi một chuyến đến Vân Chiếu Phong.”
Đoạn Hành quá đỗi vui mừng, vội vàng khom người nói: “Vãn bối tuân mệnh! Lão tiền bối… đây là lần đầu tiên vãn bối được cưỡi trên lưng toạ kỵ truyền thuyết Bạch Trạch đó!”
Nói xong hắn đã định nhảy lên lưng Bạch Trạch.
“Cút.” Lục Châu khẽ quát một tiếng.
Đoạn Hành ngơ ngác.
“Núi non xinh đẹp, phong cảnh động lòng người thế này, nếu không thưởng thức kỹ càng chẳng phải rất đáng tiếc sao?”
Lục Châu điều khiển Bạch Trạch chậm rãi đi về phía phi liễn.
Đoạn Hành vội nói: “Vãn bối minh bạch! Mời lão tiền bối vào!”
Hắn lắc mình một cái đã xuất hiện trên phi liễn.
“Một đám phế vật, còn thất thần cái gì, nhanh ra nghênh tiếp lão tiền bối!” Đoạn Hành nói.
Đám đệ tử Ma Sát Tông lần lượt khom người hành lễ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lục Châu bước lên phi liễn rồi khẽ vung tay để Bạch Trạch rời đi.
“Lão tiền bối, mời ngồi! Phi liễn này hơi nát một chút, tốc độ bay sẽ không quá nhanh, ngài chớ để ý.”
“Không sao…”
Lục Châu khẽ phất tay ngồi xuống rồi vuốt râu nói: “Chậm một chút cũng tốt.”
Đồng thời hắn nhìn lại giao diện Hệ thống. Đống thẻ đạo cụ vẫn đang bị đóng băng, trong khoảng thời gian này không cần phải gấp gáp làm gì.
Trời đã về chiều… phi liễn như người uống say bay chầm chậm trên bầu trời. Lục Châu ngồi yên vừa vuốt râu vừa ngắm cảnh sắc bên ngoài.
Phi liễn không ngừng lung la lung lay nhưng không gây cản trở gì đến việc thưởng ngoạn cảnh sắc của Lục Châu.
Khi trời chạng vạng tối, rốt cuộc phi liễn cũng bay đến khu vực Vân Chiếu Phong.
“Lão tiền bối, chúng ta đã đến Vân Chiếu Phong, nhưng đoán chừng phải hai ngày sau đồ đệ của ngài mới xuất hiện.” Đoạn Hành bước đến bên Lục Châu, khom người nói.
“Nhanh vậy sao?” Lục Châu hỏi.
Đoạn Hành gãi gãi đầu. Thế này mà cũng gọi là nhanh? Mặt trời đã gần lặn mất tăm rồi kìa. Đoạn Hành cảm thấy tự mình phi hành còn nhanh hơn nhiều.
Đâm lao đành phải theo lao, Đoạn Hành cười nịnh nọt: “Vãn bối tự mình cầm lái chạy hết tốc lực, không dám lãng phí thời gian của lão tiền bối…”
Lục Châu nhíu mày không nói gì, chỉ không vui phất tay.
Đoạn Hành xấu hổ, trong lòng không khỏi suy nghĩ rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì.
Suốt đoạn đường đến đây hắn chẳng dám lên tiếng, sợ quấy rầy đến nhã hứng của lão tiền bối. Sao lão tiền bối còn không vui nhỉ?
Lục Châu đứng dậy quan sát Vân Chiếu Phong.
Những ký ức quen thuộc chạy rần rật trong não hải hắn, từng bức hoạ chôn sâu trong ký ức vùn vụt hiện ra.
“Vân Chiếu Am.” Lục Châu nhìn về ngôi chùa miếu nằm trên sườn núi Vân Chiếu Phong. Suýt nữa hắn đã quên mất đây là nơi toạ lạc của Vân Chiếu Am.
Ngôi chùa nằm cách xa Bắc Đô ngàn dặm, trông có vẻ cô độc và tịch mịch vô cùng.
Thật sự là vì người xuất gia không màng danh lợi?
“Kiến thức của lão tiền bối thật sâu rộng. Nơi này quả thật có một ngôi chùa miếu tên Vân Chiếu Am, bên trong toàn là ni cô.” Đoạn Hành nói.
Trong lòng Đoạn Hành thầm nghĩ, nam nữ khác biệt, trong am toàn là ni cô, bọn họ lại là một đám đàn ông, sao có thể vào trong đó được?
Tu hành giả ở đâu mà chẳng được, không sợ nóng chẳng sợ lạnh, có treo mình trên ngọn cây như dơi cũng ngủ ngon như thường.
“Hạ xuống.” Lục Châu nói.
“Tuân mệnh.”
Đoạn Hành lập tức điều khiển phi liễn chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Trong vòng bán kính trăm dặm quanh Vân Chiếu Phong không có lấy một người ở, cây cối um tùm vươn cao tới tận trời mây, vách núi cheo leo hiểm trở.
Phi liễn vừa bay vào trong rừng cây rậm rạp đã bị đám lá cây mịt mù che khuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận