Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1814: Mục đích của Bạch Đế

Sau lưng bọn hắn chính là lối vào Thiên Khải Chi Trụ.
Đám người Ma Thiên Các ngơ ngác một lúc, không dám tin vào mắt mình. Lục Châu không khỏi cau mày hỏi:
“Vì sao các ngươi biết được câu thơ này?”
“Xin tiền bối đừng truy hỏi, chúng ta chỉ là người phụng mệnh làm việc, những thứ khác hoàn toàn không biết gì cả.”
“Không biết?”
“Chúng ta chỉ biết phục tùng mệnh lệnh chủ nhân.” Bạch y tu hành giả nói.
“Chủ nhân các ngươi là ai?”
Mười vị bạch y tu hành giả đưa mắt nhìn nhau, không ngờ còn có người không biết bọn hắn. Bạch y tu hành giả kia lễ phép đáp: “Bạch Đế.”
“Lão phu không quen biết người tên là Bạch Đế.”
Trong lòng Lục Châu thầm nghĩ, chẳng lẽ trước kia Cơ Thiên Đạo quen biết một vị đại năng nào đó cải trang đến kim liên? Chỉ có thể là khả năng này.
Biểu tình trên mặt bạch y tu hành giả có chút mất tự nhiên. “Mời tiền bối vào Thiên Khải Chi Trụ.”
Thấy thái độ bọn hắn máy móc như người máy, Lục Châu đành lắc đầu thở dài rồi đi vào trong.
Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi theo sau, những người khác thì đứng bên ngoài chờ đợi. Đám người bạch y đưa ba người Lục Châu vào trong rồi đứng thành một hàng, chắn ngay lối vào.
Cảm giác như đang đóng cửa chuẩn bị thả chó.
Đoan Mộc Điển tò mò hỏi: “Bạch Đế bệ hạ vốn ở Vô Tận Hải xa xôi, sao bây giờ lại xuất hiện ở bí ẩn chi địa?”
Đám bạch y tu hành giả giữ im lặng, không trả lời hắn.
Đoan Mộc Điển lại hỏi: “Thái Hư rất coi trọng Thiên Khải Chi Trụ, các ngươi không sợ đắc tội Thái Hư?”
Đám người vẫn trầm mặc như nước.
“Thật là tự cao!” Đoan Mộc Điển giận dữ, đường đường là đại thánh nhân mà lại bị người khác lơ như thế, trên thân hắn lộ ra một vầng sáng nhàn nhạt, thánh nhân chi quang càng lúc càng thịnh.
Bạch y tu hành giả khẽ kinh ngạc nói: “Đại thánh nhân?”
Sau đó hắn khom người nói với Đoan Mộc Điển: “Ý chỉ của Bạch Đế chỉ có một câu thơ này và dặn chúng ta nên làm gì. Những thứ khác chúng ta hoàn toàn không biết.”
“Bạch Đế vô duyên vô cớ bảo các ngươi đến giúp lão Lục sao?” Đoan Mộc Điển không thể hiểu nổi. Trên đời này làm gì có cơm trưa miễn phí? Giữa hai người này chắc chắn có bí mật gì.
“Việc này e rằng chỉ có Bạch Đế biết rõ.” Người kia đáp.
Đoan Mộc Điển bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là đàn gảy tai trâu.
Ông!
Lúc này trong Thiên Khải Chi Trụ truyền ra âm thanh đột phá bình chướng. Đám người lập tức vui vẻ trò chuyện:
“Nhất định là cửu sư muội.”
“Ta cược đó là nhị sư huynh.”
“Cửu sư muội!”
“Nhị sư huynh!”
“Cửu sư muội.”
“Nha… được rồi, là cửu sư muội.”
Mười bạch y tu hành giả cũng đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ kinh ngạc. Bọn hắn tránh ra khỏi lối vào, lát sau Lục Châu, Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi lần lượt đi ra.
Chỉ cần nhìn nét mặt cũng biết ai được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Trong ba người, Ngu Thượng Nhung lộ vẻ bình tĩnh không nhìn ra hỉ nộ, mà Tiểu Diên Nhi thì chu môi, vẻ mặt ấm ức vô cùng.
Chư Hồng Cộng cười một tiếng, bước lên nói: “Chúc mừng cửu sư muội.”
Tâm tình Tiểu Diên Nhi vốn đang không tốt, thấy bộ dạng cười đùa tí tửng của Chư Hồng Cộng liền hung hăng giậm chân. Nàng vừa định nổi giận thì Chư Hồng Cộng đã nói tiếp:
“Cửu sư muội, điều này có nghĩa là muội nhất định sẽ được Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến tán đồng. Đại Uyên Hiến là nơi trọng yếu nhất, hùng vĩ nhất trong bí ẩn chi địa, rất phù hợp với thiên phú và khí chất của muội nha.”
Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu suy nghĩ. Hình như đúng là như vậy…
Nàng lập tức vui vẻ nói: “Đúng nha, Đại Uyên Hiến chính là của ta rồi!”
Mười vị bạch y tu hành giả cùng Đoan Mộc Điển đều câm nín.
“Chúc mừng các vị.” Bạch y tu hành giả chắp tay nói.
Lục Châu cũng chắp tay: “Nói đi, các ngươi muốn gì ở lão phu?”
Bạch y tu hành giả sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Không có yêu cầu gì cả.”
Trong lòng Lục Châu càng thêm nghi hoặc. Cho dù Cơ Thiên Đạo quen biết Bạch Đế thì cũng chẳng ai lại làm chuyện tốt không công như vậy.
Bạch y tu hành giả tiếp tục nói: “Bạch Đế còn nói ngài ấy đã bắt chuyện với đám người ở Đại Uyên Hiến, nếu tiền bối đến Đại Uyên Hiến thì hãy cầm theo ngọc bài này.”
Hắn lấy trong ngực áo ra một khối ngọc bài, dâng lên trước mặt Lục Châu.
Khi nhìn thấy ngọc bài này, trong lòng Lục Châu đột nhiên nghĩ tới một khả năng… chẳng lẽ là Tư Vô Nhai?
Lục Châu không cầm lấy ngọc bài kia mà vội vàng nhắm mắt lại, mặc niệm thần thông Thiên thư để quan sát Tư Vô Nhai.
[Mục tiêu vô hiệu.].
Tiếng thông báo này đã phá hủy chút hy vọng cuối cùng của Lục Châu. Vốn đang hy vọng Tư Vô Nhai có thể nghịch tập cầu sinh dưới đáy biển…
Sự thật đã chứng minh, là hắn nghĩ nhiều.
Lục Châu mở mắt ra, khẽ than một tiếng rồi cầm lấy ngọc bài nói: “Bạch Đế đang ở đâu?”
“Bạch Đế bệ hạ ở Vô Tận Hải.” Bạch y tu hành giả đáp.
Lục Châu vốn định hỏi tiếp nhưng thấy đám người này cái gì cũng không biết, đành nói:
“Nhắn lại cho Bạch Đế, nếu có việc gì thì tự mình đến tìm lão phu. Lão phu làm việc không thích quanh co lòng vòng, cũng không muốn nhận không của ai thứ gì. Ngọc bài này…”
“Ngàn vạn lần đừng có hủy nha!” Đoan Mộc Điển hoảng hốt nói.
“Lão phu sẽ thu nhận.” Lục Châu thản nhiên cất vào ngực áo.
Đoan Mộc Điển nhất thời nghẹn lời.
Bạch y tu hành giả khom người, bình tĩnh đáp: “Chúng ta đã đợi ở đây hai mươi năm, thời gian trôi qua trong nháy mắt. Các vị, sứ mệnh của chúng ta đã hoàn thành rồi, xin bảo trọng.”
Không đợi đám người Lục Châu đáp lời, mười người đã tập hợp rồi bay vào không trung. Một vầng sáng bao bọc lấy bọn hắn, sau đó tập thể biến mất.
“Bạch Đế đúng là rộng rãi, người dưới trướng đi đường đều dùng ngọc phù.” Đoan Mộc Điển khẽ than.
Lục Châu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ, lặng im không đáp.
Vu Chính Hải đi tới bên cạnh Ngu Thượng Nhung, cười nói: “Chúc mừng nhị sư đệ.”
“Đa tạ đại sư huynh.”
Lúc này Đoan Mộc Điển bỗng dưng đưa ra nghi vấn: “Sự tình kỳ quái tất có ẩn tình, chưa chắc là chuyện tốt. Lão Lục, ta hoài nghi Bạch Đế cấu kết với thượng cổ thánh hung ở Đại Uyên Hiến, muốn một mẻ hốt gọn Ma Thiên Các.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận