Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 478

Phan Ly Thiên đột nhiên cảm thấy tên hậu bối trẻ tuổi này không biết tốt xấu. “Lời lão hủ nói ngươi nghe không hiểu à?”
“Nghe không hiểu.”
“Đi gặp Phong Thanh Hà, tự nhiên sẽ hiểu được.” Phan Ly Thiên nói.
“Chỉ e là ngài không gặp được gia sư.”
Vù vù vù…
Giữa rừng cây đột nhiên xuất hiện hơn trăm tên tu hành giả. Có người tay cầm cung tiễn, có người cầm vũ khí bao vây Phan Ly Thiên.
“Có mai phục?” Phan Ly Thiên nhíu mày, hắn không ngờ Chấn Thương Học Phái lại hèn hạ như thế.
Phong Lưu lăng không lùi lại, cười nói: “Vãn bối cũng là bất đắc dĩ. Vốn vãn bối định khuyên ngài quay đầu là bờ, nhưng nếu ngài đã nhất quyết không nghe thì chịu chết tại đây đi.”
Tay Phan Ly Thiên nắm chặt hồ lô rượu. Giờ phút này hắn đã hoàn toàn bị đám người vây vào giữa trận.
“Lão hủ vốn cho rằng Phong Thanh Hà là người biết phân thị phi đúng sai, thật là không ngờ…”
Phan Ly Thiên giơ hồ lô rượu lên uống ừng ực ừng ực, vạt áo trước thân cũng bị rượu thấm ướt.
Phong Lưu nói: “Đối với ma đạo thì giảng đạo nghĩa làm gì, vãn bối đều đã nói hết lời. Ngài không còn ở trạng thái đỉnh phong đâu, nếu thúc thủ chịu trói thì sẽ được chết toàn thây.”
Phan Ly Thiên tiện tay vung ra. Hồ lô rượu toát ra kim quang quay vòng quanh thân.
“Ngươi nói đúng, lão hủ thân mang trọng thương, từ lâu đã không còn ở trạng thái đỉnh phong… Nhưng dù là vậy...”
Hắn trầm giọng nói, âm thanh vang vọng chấn động màng nhĩ: “Loại người như các ngươi cũng không có khả năng khi nhục lão hủ!”
Oanh!
Hai chân Phan Ly Thiên đạp mạnh xuống đất, toàn thân thẳng như mũi tên bay lên không trung.
Phan Ly Thiên nói động thủ là động thủ, hồ lô trong tay toát ra quang mang chói mắt, biến lớn lên rồi lượn vòng bốn phía!
Phanh phanh phanh!
Hơn mười tên tu hành giả bị hồ lô đập trúng, bay ngược ra sau, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi.
“Tuý Đỉnh Càn Khôn! Một chiêu này của lão hủ thế nào?”
Phong Lưu quát: “Giỏi lắm! Cung tiễn thủ!”
Đám cung tiễn thủ đứng đằng xa lập tức bắn tới từng đạo tiễn cương! Trên không trung xẹt lên vô số sao băng xé toạc bầu trời.
Vù vù…
Phan Ly Thiên lại ném hồ lô rượu ra, thân hình hạ xuống, phanh phanh phanh! Hồ lô rượu xoay quanh người Phan Ly Thiên, bắn ngược toàn bộ tiễn cương.
“Tiếp tục.” Phong Lưu hạ lệnh.
“Tuý Chẩm Giang Sơn!”
Vừa hạ xuống, Phan Ly Thiên lại đột nhiên lăng không bay đi với tốc độ như thiểm điện, trong chớp mắt rời khỏi khu vực tiễn cương, hồ lô rượu đánh vào đám tu hành giả đứng gần đó.
Ầm ầm!
Hai người bay ngược ra ngoài, pháp thân Thập Phương Càn Khôn chỉ kịp sáng lên một cái rồi biến mất không thấy gì nữa.
Phan Ly Thiên cười ha hả nói: “Rượu ngon của lão hủ không có dễ uống vậy đâu! Nếu Phong Thanh Hà chỉ có từng đó thủ đoạn thì e là các ngươi sẽ phải thất vọng rồi!”
“Chỉ mới là khởi động mà thôi.” Phong Lưu vung tay lên. Mười tên tu hành giả kiếm đạo từ bốn phương tám hướng lao tới đâm về phía Phan Ly Thiên.
Đứng ở trung tâm, Phan Ly Thiên cảm nhận được áp lực bủa vây. Hắn đè xuống luồng khí tích tụ trong lồng ngực, vững vàng khống chế vết thương cũ rồi trầm giọng nói: “Tuý Ngoạ Sa Trường!”
Vù!
Toàn thân Phan Ly Thiên như cự thạch rơi xuống, oanh một tiếng đập xuống mặt đất. Sau khi tránh đi công kích, hồ lô toả kim quang lại bay ra.
Phanh phanh phanh!
Tốc độ hồ lô đã đạt tới cực hạn. Hơn mười tên tu hành giả đồng thời lui lại.
“Thật mạnh!”
“Không phải hắn đang bị thương à? Sao lại mạnh như thế?”
Đám người lăng không lùi về sau, trên mặt tràn đầy kinh hãi nhìn Phan Ly Thiên.
“Điều này càng chứng minh kế hoạch liên minh đồ ma không sai! Hắn nhất định phải chết!”
Phong Lưu lại lên tiếng: “Cung tiễn thủ đừng dừng lại!”
Vù vù!
Vừa nói xong, mấy chục đạo tiễn cương phá không bay tới. Ánh mắt Phan Ly Thiên nhìn về phía Phong Lưu, toàn thân hiện lên cương khí hộ thể.
Phanh phanh phanh! Tiễn cương tiêu tán. Phan Ly Thiên bay thẳng về phía Phong Lưu.
“Đại sư huynh, lui ra sau!”
Đám tu hành giả xung quanh lập tức đồng loạt chắp tay đánh ra một tự ấn.
Phan Ly Thiên không thể không từ bỏ công kích, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn lên: “Hạo Nhiên Cương Ấn của Nho môn?”
Hạo Nhiên Cương Ấn là một loại cương khí cuồn cuộn, chỉ là thay khí thành ấn, tạo thành hình dạng của một ấn phù.
ấn phù này về bản chất cũng giống với ấn phù Đạo môn, chỉ khác là ấn phù Đạo môn cần sử dụng nhiều bút mực để vẽ phù mà thôi.
Hạo Nhiên Cương Ấn bay đầy trời, dần dần trở nên có quy luật, tạo thành một thể rồi bay về phía Phan Ly Thiên.
“Cản.”
Hồ lô kim quang không ngừng tăng tốc xoay tròn. Đám tự phù liên tục công kích vào hồ lô, thanh âm giao thoa vang lên, thậm chí còn xuất hiện sóng gợn chấn động đến mức cánh tay Phan Ly Thiên run lên.
Chính lúc này…
Phong Lưu cầm kiếm bay vọt tới, đồng thời một toà pháp thân lục diệp nở rộ phía trên đầu.
Ông!
“Hạo Nhiên Kiếm Cương!”
Một đạo cương khí to lớn vây quanh thanh kiếm trong tay Phong Lưu biến nó thành một thanh trường kiếm lấp lánh kim quang. Lưỡi kiếm ma sát với không khí tạo thành mũi nhọn như một đầu đạn.
Phan Ly Thiên vung tay lên, hồ lô bay chếch lên trên. Song chưởng khép lại.
Ầm!
Hai tay Phan Ly Thiên kẹp chặt lấy mũi kiếm!
Soạt !
Phan Ly Thiên bị lực lượng khổng lồ chấn lui, cương khí bao khoả hai chân ma sát với mặt đất tạo thành hai khe rãnh.
Đến khi dừng lại, kiếm cương chỉ cách Phan Ly Thiên chưa đến nửa thước. Hồ lô vẫn không ngừng xoay tròn trên không ngăn trở toàn bộ tiễn cương.
“Muốn đánh lén lão hủ?”
“Ngài già rồi, giống như Cơ lão ma, đều đã già rồi. Đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo mà còn không ngăn được một chiêu của lục diệp như ta. Ngài cần gì phải bán mạng vì Cơ lão ma như thế?!”
“Hài tử, ngươi còn quá non!”
Hai tay Phan Ly Thiên hiện lên hào quang màu vàng óng, sau đó từ từ biến thành màu đỏ như thép nung, bàn tay vẫn kẹp chặt lấy mũi kiếm Phong Lưu. Hai bên đang âm thầm dùng cương khí đọ sức, tiếng giao thoa ông ông vang lên.
Phan Ly Thiên đạp mạnh chân, ổn định thân hình nhưng không lùi lại mà bộc phát nguyên khí.
Ầm!
Phong Lưu bị cương khí đột nhiên xuất hiện đánh lui, trường kiếm lăng không bay lên, Phong Lưu lộn ngược ra sau xoay chuyển mấy lần mới đứng vững được. Ánh mắt hắn nhìn Phan Ly Thiên đầy kinh hãi. Một chiêu này đã chấn động hai cánh tay hắn run lên không ngừng, lồng ngực đau nhức, khí huyết cuồn cuộn không thôi.
Vẫn là câu nói kia, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
Cùng lúc đó, hồ lô rượu quay về trong lòng bàn tay Phan Ly Thiên. Tiễn cương đầy trời đều đã bị ngăn cản toàn bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận