Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1045

Ông !
Dưới chân Hải Loa xuất hiện một đoá hồng liên tam diệp chói mắt. Hồng liên cấp tốc xoay tròn khai diệp.
Tứ diệp… ngũ diệp… lục diệp… thất diệp… không hề dừng lại, hồng liên khai đến bát diệp.
Toà hồng liên vẫn tiếp tục xoay tròn, chỉ là tốc độ hơi chậm lại một chút. Két!
“Cửu diệp!”
Mọi người kinh ngạc hô lên. Lục Châu cũng không ngờ đồ đệ nhỏ nhất lại đề thăng tu vi nhanh như vậy. Nhưng kinh ngạc còn chưa kết thúc.
Toà liên toạ đột nhiên “Vù” một tiếng, bốc lên hoả diễm. Ngọn lửa đỏ rực hừng hực cháy, trong tâm ngọn lửa thoáng hiện lên một màu xanh sẫm.
“Nghiệp Hoả!”
“Vậy mà lại xuất hiện Nghiệp Hoả!”
Thứ này ngay cả Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng phải đỏ mắt. Bọn hắn từng tự xưng mình là vô địch trong bát diệp, nay tấn thăng cửu diệp cũng hy vọng mình tiếp tục là tối cường, đáng tiếc cho đến bây giờ hai huynh đệ vẫn không tu luyện ra Nghiệp Hoả.
Nghiệp Hoả thiêu đốt trông như một loại lực lượng thẩm thấu. Điều này khiến Lục Châu nhớ lại một màn trong Thiên Luân hạp cốc, ngay cả tuyệt chiêu hộ thể cũng không thể ngăn trở lực lượng thẩm thấu của dung nham. Nếu không nhờ Lục Ly kịp thời xuất thủ thì Lục Châu đã mất thêm không ít Đỡ Đòn Chí Mạng.
Trong dung nham kia… chẳng lẽ có Nghiệp Hoả?
Lục Châu lâm vào suy nghĩ. Đó rốt cuộc là Nghiệp Hoả của ai?
Két !
Lại một tiếng vang thanh thuý kéo Lục Châu trở về từ mớ suy nghĩ. Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Mảnh liên diệp thứ mười của Hải Loa đã xuất hiện.
“Hồng liên Nghiệp Hoả thập diệp!” Đám người thất thanh hô lên.
“Thật không thể tin được… Cho dù có được Đồng Tâm Ngọc cũng không thể tấn thăng thập diệp nhanh như vậy chứ?!” Hà Trung tròn mắt nói.
Vương Đại Chuỳ đứng cách đó không xa cười to: “Ha ha ha… có gì mà không thể? Chúng ta đều là thiên tài, nay xuất hiện thiên tài trong thiên tài thì cũng bình thường thôi.”
Nói cũng đúng. Hà Trung đúng là không phản bác được.
Lục Châu nhìn hồng liên Nghiệp Hoả, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh. Hắn nghĩ tới bốn chữ là hạt giống Thái Hư.
Ngoại trừ tác dụng của hạt giống, Lạc Tuyên vốn đã là thập diệp, lại thêm đám người Cứu Thiên Viện và trưởng lão Thiên Vũ Viện trợ giúp, Hải Loa tấn thăng lên thập diệp cũng không có gì lạ.
Chỉ là… hắn không ngờ được Hải Loa sẽ có Nghiệp Hoả.
Đúng lúc này, Hải Loa chậm rãi mở mắt.
Nàng nhìn về phía đám người Cứu Thiên Viện, trong lòng đột nhiên nảy sinh một cảm giác quen thuộc. Nàng cúi đầu nhìn lại thân thể mình, quần áo, cánh tay, thậm chí là bàn tay năm ngón…
Tất cả mọi người cũng đang nhìn nàng.
Tựa như người vừa ngủ mơ một giấc dài, khi tỉnh lại mới nhận ra đây là hiện thực. Nàng đã biết mình chính là Lạc Thời Âm mà không phải Hải Loa. Nàng là tiểu nha đầu do Lạc Tuyên cứu và nuôi lớn.
Không biết đã qua bao lâu, Tiểu Diên Nhi mới mở miệng gọi một tiếng: “Hải Loa? Tiểu sư muội?”
“Cửu sư tỷ.” Hải Loa quay đầu lại, vẻ mờ mịt trong mắt từ từ biến mất.
“Lạc Thời Âm.” Lục Châu cũng gọi một tiếng.
Dù ngoại hình của nàng đã thay đổi, dù tâm trí nàng không còn là Tiểu Hải Loa ngây thơ ngơ ngác nữa, thì trong mắt Lục Châu hài tử vĩnh viễn là hài tử.
Nghe sư phụ gọi, Hải Loa lập tức trở nên nghiêm túc, nàng quỳ xuống đất, cung kính hô: “Sư phụ.”
“Đã nhớ ra rồi?” Lục Châu hỏi.
Hải Loa mỉm cười gật đầu: “Vâng.”
“Vậy thì tốt. Đứng lên đi.”
“Tạ sư phụ.”
Hải Loa vừa đứng dậy đã xoay mặt đối diện với đám người Cứu Thiên Viện, khom người nói: “Tạ ơn các vị.”
“Khách khí, khách khí!” Hoàng Ngọc xua tay.
“Việc nhỏ thôi mà.”
Lục Châu lấy cổ cầm ra đưa cho nàng: “Vật hồi nguyên chủ.”
Đám người Cứu Thiên Viện lập tức mở to mắt: “Cửu Huyền Cầm!”
“Ha ha, là Cửu Huyền Cầm!”
Người khác không biết vật này nhưng Cứu Thiên Viện đương nhiên vừa liếc mắt đã nhận ra. Đặc biệt là Vương Đại Chuỳ, vừa thấy đã lao đến hô lớn: “Quả nhiên là Cửu Huyền Cầm!”
Hạ Trường Thu ngạc nhiên nói: “Nghe đồn Cửu Huyền Cầm là vũ khí hoàn mỹ nhất của Cứu Thiên Viện, chẳng lẽ chính là vật này?”
Thanh cổ cầm trông vô cùng tinh xảo, thật khó tưởng tượng đây chính là vũ khí tối cường của Cứu Thiên Viện.
Hoàng Ngọc vội hỏi: “Vì sao Cửu Huyền Cầm lại ở trong tay Lục tiền bối?”
“Lão phu lấy nó từ tay Khương Văn Hư.” Lục Châu thẳng thắn đáp.
“Quả nhiên là tên cẩu tặc Khương Văn Hư!” Đám người Cứu Thiên Viện tức giận không thôi.
Hà Trung hừ lạnh một tiếng: “Lấy bản sự của Khương Văn Hư thì khó có thể trộm được Cửu Huyền Cầm. Ta hoài nghi là Diệp Chân giở trò quỷ.”
“Cá mè một lứa!”
“Chỉ trách chúng ta quá sơ suất, không nên đưa Cửu Huyền Cầm cho Diệp Chân thưởng thức.”
“Thôi, kết cục này đã rất tốt rồi. Nếu Cửu Huyền Cầm không bị trộm đi thì đã sớm lọt vào tay Dư Trần Thù.” Mọi người đều đồng tình gật đầu.
Hải Loa chạm vào Cửu Huyền Cầm, ngón tay khẽ vẩy, một giọt tiên huyết rơi xuống nhỏ vào cổ cầm.
[Ting ! Cửu Huyền Cầm nhận chủ thành công, chủ nhân: Lạc Thời Âm, kích hoạt phẩm giai: hồng cấp, ban thưởng 1.500 điểm công đức.].
“Đợi ngươi quen với tu vi mới, vi sư sẽ ban thưởng cho ngươi Triều Thánh Khúc.” Lục Châu nói.
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, ngài không phải là mù âm nhạc sao? Lại còn biết viết nhạc khúc?”
“Lắm miệng.” Lục Châu liếc nàng một cái.
Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện một đàn phi cầm kéo đến che khuất cả bầu trời.
“Đột phá cửu diệp sẽ thu hút hung thú đến. Việc nhỏ thôi, cứ giao cho chúng ta!” Hoàng Ngọc tự tin nói.
Hải Loa đột nhiên lên tiếng: “Giao cho ta đi…”
Hoàng Ngọc lập tức cười đáp: “Cũng được, chúng ta cũng muốn xem tu vi của ngươi.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Đi đi.”
Hải Loa điểm nhẹ mũi chân bay lên không trung, khí chất của nàng đã hoàn toàn thay đổi như biến thành người khác. Một Hải Loa ngây thơ vô tri đã biến thành một Lạc Thời Âm tự tin cứng cỏi, mà ánh mắt nàng lúc này kiên định không khác gì ánh mắt Lạc Tuyên.
Bàn tay ngọc đặt lên chín dây đàn. Ting !
Âm luật rung động, hồng cương xuất hiện đầy trời, âm sắc như đao, chỉ trong giây lát đã chém nát toàn bộ phi cầm trên không trung.
Xác phi cầm rơi xuống như mưa. Hải Loa thu hồi Cửu Huyền Cầm rồi hạ xuống đất.
Mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời trong xanh thanh tịnh nào còn bóng dáng hung thú. Cứ thế mà chết sạch rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận