Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 649

Đừng tưởng rằng tu hành giả có năng lực huỷ diệt phàm nhân là giỏi lắm, các thế hệ sau của tu hành giới vĩnh viễn đều do phàm nhân biến thành. Từng đời trôi qua, khi phàm nhân trở thành tu hành giả và có đủ lực lượng phản kháng thì người mà bọn hắn phản kích đầu tiên chính là những tu hành giả đã từng chà đạp phàm nhân trước đó.
Đừng nói con người, ngay cả những sinh vật sống trong rừng còn hiểu được nguyên tắc sinh tồn cơ bản này.
“Cơ tiền bối làm sao có thể cam đoan Vu Chính Hải không làm tổn hại đến dân chúng?” Chu Hữu Tài hỏi.
Trên thực tế không ai có thể cam đoan chuyện này. Có chiến tranh tất có thương vong, nhưng về đại thể vẫn phải đứng về phía chính nghĩa.
Lần này không đợi Lục Châu hồi đáp, Minh Thế Nhân đã nói:
“Đúng là không biết xấu hổ. Ma Lộ Bình làm ra chuyện người người đều căm hận mà ngươi lại xem như không thấy, đại sư huynh của ta còn chưa làm gì ngươi đã giả sử hắn có tội. Loại nguỵ biện này mà ngươi cũng nói ra miệng được?”
Chu Hữu Tài bị vả mặt đến nỗi nói không nên lời.
“Đã vậy hoàng thất còn năm lần bảy lượt khiêu khích Ma Thiên Các, gia sư không giết chết các ngươi ngay tại chỗ đã là rất nể mặt rồi. Đừng tưởng ngươi là Viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện thì có tư cách ngồi ở đây lý luận với gia sư. Nếu không phải vì gia sư là người nói lý lẽ thì đã đập một phát chết tươi cả đám các ngươi rồi.”
Chu Ôn Lương, Vương Kiệm Nhượng và Trương Cung đứng ở gần đó run rẩy không thôi. Lời này nghe rất đâm tâm, nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
Một tên ma đầu mà còn nói lý lẽ phải trái thì đúng là trò cười cho thiên hạ.
Nhưng người ta lại chẳng nói sai, nếu thật muốn giải quyết sự tình, chẳng phải cứ đập một phát chết tươi là xong xuôi mọi việc hay sao?
Ầm!
Bình chướng bao trùm toà thành Duyện Châu rốt cuộc cũng bị phá nát, vỡ vụn như pha lê.
Mấy chục vạn giáo chúng U Minh Giáo chen chúc xông vào thành, đám tu hành giả ngự không bay tới lao vào chém giết. Khói lửa bốc lên, sát khí ngập trời.
Chiến tranh vĩnh viễn đều tàn khốc như thế.
Chu Hữu Tài bất lực thở dài, khẽ lắc đầu.
Lục Châu đột nhiên quay đầu nhìn Chu Ôn Lương: “Khi nào Thiên Hành Thư Viện đến?”
Chu Ôn Lương đáp: “Ta đã gửi phi thư liên hệ với Thiên Hành Thư Viện, chỉ là Viện trưởng Thiên Hành Thư Viện trước nay luôn tự cao tự đại, e là không để nhị trưởng lão Thái Hư Học Cung như ta vào mắt, không chịu đến gặp ta.”
Lục Châu quay sang nói với Chu Hữu Tài: “Xem ra mặt mũi Thiên Hành Thư Viện còn lớn hơn Bắc Đẩu Thư Viện.”
Chu Hữu Tài nói: “Mạnh Nam Phi đúng là có hơi kiêu ngạo, thành Duyện Châu đã xảy ra chiến tranh, sợ là hắn sẽ không đến đây mà trực tiếp chạy tới thành Duyện Châu để chi viện cho Ma Lộ Bình.”
Mọi người quay đầu nhìn về phía thành Duyện Châu, tình hình chiến đấu diễn ra rất kịch liệt. Không có tầng bình chướng, trong thành xuất hiện rất nhiều pháp thân, đao cương và kiếm cương.
Phi liễn U Minh Giáo từ từ tiến lên, mỗi lần di chuyển về phía trước đều sẽ đánh hạ hơn mười tên tu hành giả.
“Đệ tử Thiên Hành Thư Viện không xuất hiện.” Minh Thế Nhân nói. “Xem ra đại sư huynh sẽ thắng.”
Sắc mặt Chu Hữu Tài u ám nhưng hắn không có dũng khí động, cho dù bên ngoài có hơn ngàn đệ tử cũng vô ích.
Đại lão cửu diệp đang ở đây, ai dám làm chuyện tìm chết vô ích như thế?
Đúng lúc này, từ dãy núi bên trái đột nhiên có một tu hành giả mặc lam bào bay tới.
“Là người của Thiên Hành Thư Viện.” Minh Thế Nhân nói.
Chu Ôn Lương gật đầu. “Ta đi đón hắn.”
Chu Ôn Lương phi lăng không bay ra chào hỏi: “Ta là Chu Ôn Lương, nhị trưởng lão Thái Hư Học Cung, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”
Tu hành giả mặc lam bào đáp: “Ngươi chính là Chu Ôn Lương?”
“Là ta.”
“Chó nhà có tang.”
Bốn chữ này khiến Chu Ôn Lương nhướng mày. Tục ngữ có câu đánh người không đánh vào mặt, Thái Hư Học Cung gặp phải tình cảnh này đã đủ thảm, vậy mà kẻ này lại còn trào phúng hắn, sao Chu Ôn Lương có thể không giận. Nhưng Chu Ôn Lương cũng không còn cách nào, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, huống gì kẻ này còn là người của Thiên Hành Thư Viện.
“Mạnh viện trưởng đâu?”
Tu hành giả mặc lam bào khinh thường nói: “Mạnh viện trưởng ở đâu thì liên quan gì đến ngươi? Cái thứ chó nhà có tang mà cũng xứng nói chuyện với Mạnh viện trưởng?”
Chu Ôn Lương cố nhịn xuống cơn tức giận sắp bùng phát. “Nếu ngươi đến để mắng ta thì xin mời đi về.”
Vù! Một đạo thân ảnh từ sau bay tới cất tiếng chào hỏi. “Ê, đừng đi nha!”
Tu hành giả mặc lam bào nghi hoặc hỏi: “Ngươi là ai?”
Chu Ôn Lương bèn lên tiếng giới thiệu: “Tứ tiên sinh Ma Thiên Các.”
Tu hành giả lam bào lập tức nhíu chặt mày quát to: “Chu Ôn Lương, quả nhiên ngươi cấu kết với đám ma đạo!”
“Nói cái gì đấy? Cái gì mà cấu với kết?!” Minh Thế Nhân rất bất mãn với cách dùng từ của hắn.
“Chẳng lẽ không phải?”
“Gia sư đang ở trên đỉnh núi Song Thạch, muốn mời hai vị viện trưởng đến thưởng thức phong cảnh và trò chuyện đôi lời. Cái gì mà cấu với chả kết? Từ này dùng rất không phù hợp, ta giận rồi đó.” Minh Thế Nhân nói.
“Bệnh thần kinh.” Tu hành giả nhướng mày nhìn Minh Thế Nhân.
Chu Ôn Lương lắc đầu không nói.
Lúc này trên đỉnh núi bỗng truyền tới một giọng nói uy nghiêm. “Lão tứ.”
Minh Thế Nhân vội vàng khom người. “Có đồ nhi.”
“Nói đạo lý không được thì giết.”
Tu hành giả mặc lam bào cũng nghe thấy giọng nói uy nghiêm kia, vừa định tức giận thì Minh Thế Nhân đã lao vọt về phía hắn với tốc độ nhanh như thiểm điện.
Hàn mang hiện lên. Vù!
Tu hành giả lam bào chợt cảm thấy toàn thân mát lạnh, pháp thân nổ tung!
“Đã muộn.” Xoẹt! Minh Thế Nhân lướt qua người hắn rồi không thèm nhìn lại lấy một lần.
Chiến đấu kết thúc.
Chu Ôn Lương nuốt một ngụm nước bọt, tu hành giả lam bào trông không yếu nhưng sao lại chết nhanh gọn như vậy? Vị tứ tiên sinh Ma Thiên Các này rốt cuộc mạnh tới cỡ nào?
Lúc này tu hành giả lam bào mới cảm giác được ngực mình bị chém, máu tươi cuồn cuộn chảy ra. Hắn trợn to mắt nhìn về phía Chu Ôn Lương, bàn tay run rẩy nâng lên: “Ngươi… ngươi…”
“Ngươi tự tìm chết, không thể trách ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận