Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 215: Tư Vô Nhai Ở Đâu?

Hoa Nguyệt Hành ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
Giang Ái Kiếm nói: “Mau đuổi theo đi chứ, ngươi không còn chỗ nào khác để đi đâu… Nhớ kỹ lời ta nói, người trong cung không chứa được ngươi, La Tông không dung ngươi, danh môn chính đạo trong thiên hạ càng không thể chấp nhận ngươi… Chỉ có thể đến Ma Thiên Các.”
“Vâng.”
Hoa Nguyệt Hành đạp không đuổi theo.
Nàng vốn là cung tiễn thủ, về phương diện tốc độ không hề thua kém ai.
Có lẽ do nóng lòng muốn chứng minh bản thân, Hoa Nguyệt Hành đuổi theo có hơi vội vàng.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh quay đầu nhìn nàng.
“Gia sư đã nói ngươi còn chưa đủ tư cách gia nhập vào Ma Thiên Các…” Minh Thế Nhân nói.
“Ta muốn chứng minh là mình đủ tư cách.” Hoa Nguyệt Hành ương ngạnh đáp.
“Ngươi không sợ ta giết ngươi?” Minh Thế Nhân lên tiếng uy hiếp.
Hoa Nguyệt Hành giật mình, sau đó không dám đến quá gần nữa, chỉ đi theo từ xa.
Cùng lúc đó.
Tốc độ của Bạch Trạch cực nhanh, trong chớp mắt đã bỏ xa đám người Minh Thế Nhân.
Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch quan sát đại địa.
“Sư phụ, đó là cái gì?” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía một toà phi liễn đang lăng không trên phía rừng cây đối diện sông Cửu Khúc.
Lục Châu điều khiển Bạch Trạch giảm tốc độ lại.
Tiểu Diên Nhi tinh mắt nhận ra: “Đây chính là phi liễn vừa rồi tặng quà cho đồ nhi trên Vân Tước Lâu này!”
Nói như vậy đây chính là phi liễn của Tư Vô Nhai?
“Chẳng lẽ là thất sư huynh đang ở trong đó?” Tiểu Diên Nhi hiếu kỳ nói.
Lục Châu nhớ tới đủ mọi chuyện phát sinh trong hai ngày nay, bèn trầm giọng quát: “Nghiệt đồ!”
Bạch Trạch thay đổi phương hướng, bay về phía sông Cửu Khúc.
Dưới sự gia tốc của luồng khí điềm lành, Bạch Trạch đạp không phóng tới nhanh như tia chớp.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh từ xa nhìn thấy cảnh này bèn dừng lại đứng nhìn.
Hoa Nguyệt Hành cũng thế.
Toàn thân Bạch Trạch quá gây chú ý, khi nó vừa mới xuất hiện chưa kịp lại gần, đám tu hành giả trên phi liễn đã bị doạ đến mức muốn bay màu.
“Không xong rồi! Lão tiền bối đã phát hiện ra chúng ta!”
“Chạy mau!”
Chiếc phi liễn vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Đáng tiếc là…
Lục Châu nhẹ giọng nói: “Muốn chạy?”
Hắn lật tay vung ra một tấm thẻ Lôi Cương!
Mục tiêu: Phi liễn!
Một vòng xoáy xuất hiện càn quét lao về phía chiếc phi liễn.
Trên bầu trời trong xanh đột nhiên giáng xuống một tia lôi điện!
Đùng đùng!
Cương khí bao bọc lấy lôi điện đánh mạnh vào chiếc phi liễn.
Phi liễn ngừng di động, toàn thân nó phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.. lung lay muốn đổ!
Roạt !
Phi liễn bị chia năm xẻ bảy biến thành từng mảnh vụn rơi lả tả xuống mặt đất.
Thấy cảnh này, Hoa Nguyệt Hành đứng chết trân tại chỗ.
Khi Lục Châu xuất thủ bắt thần trộm Vân Tam, Hoa Nguyệt Hành kiến thức ít nên không hiểu được thủ đoạn trong đó, hơn nữa nàng cũng không tận mắt nhìn thấy Lồng Giam Trói Buộc có bắt được Vân Tam hay không.
Nhưng cảnh tượng Lôi Cương đánh xuống quỷ khốc thần sầu như trời giáng lôi điện thế này…
Hơn nữa lại còn là ra tay từ rất xa…
So sánh với thủ đoạn bậc này, mấy đạo vũ tiễn vừa rồi của nàng chẳng khác gì là trò trẻ con.
Minh Thế Nhân tán thán: “Sư phụ lão nhân gia người một khi đã nổi nóng thì chẳng ai chống cự nổi! Thất sư đệ chuyến này phải chịu thiệt thòi rồi!”
Đoan Mộc Sinh khoanh tay nói: “Nếu thất sư đệ thật sự ở trong phi liễn thì e là chạy không thoát.”
Có Bạch Trạch ở đó, cho dù Tư Vô Nhai có mọc thêm đôi cánh cũng khó lòng thoát được. Trong tình huống này thì khả năng phát huy của Tư Vô Nhai còn thua xa Vân Tam.
“Lão thất lần này xong đời… dám đứng đây lén lút quan sát Vân Tước Lâu.”
Minh Thế Nhân có vẻ hăng hái như đang xem trò vui.
Bạch Trạch ngự không bay đi.
Đám tu hành giả trên phi liễn đồng loạt nhảy ra ngoài khi phi liễn bị huỷ.
Tu hành giả cấp thấp chỉ có thể phát động cương khí hộ thể rồi rơi xuống đất.
Tu hành giả từ Phạn Hải cảnh trở lên có thể ngự không phi hành thì chậm rãi hạ xuống.
“Nghiệt đồ, còn không mau cút ra đây?!” Thanh âm của Lục Châu quanh quẩn giữa không trung.
Lần này đến Vân Tước Lâu không kiếm được điểm công đức, nhưng nếu có thể bắt lão thất quay về thì xem như không lỗ.
Thế nhưng…
Đám tu hành giả kia bị doạ đến toàn thân phát run, bỏ chạy tán loạn.
Giáo chủ đã dặn đi dặn lại, nhất định phải cách Cơ Thiên Đạo thật xa, tuyệt đối không được có lòng phản kháng.
Điều này gần như đã trở thành thiết luật của Ám Võng.
Hiện tại trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là chạy trốn!
Liều mạng chạy!
Không ai đáp lời Lục Châu.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía đám tu hành giả.
Vậy mà không có lấy một tên Thần Đình cảnh!
Lão thất Tư Vô Nhai từ khi có được Khổng Tước Linh, lại có công pháp tu hành hoàn chỉnh nên tu vi đã sớm bước vào Nguyên Thần cảnh.
Nếu hắn chỉ là một tên Thần Đình cảnh thì sao có thể ngồi yên trên vị trí Giáo chủ.
Điều này cũng có nghĩa là, trong đám người này không hề có Tư Vô Nhai.
“Diên Nhi.”
“Dạ.”
Tiểu Diên Nhi đã ngứa ngáy tay chân từ sớm…
Nàng nhảy khỏi lưng Bạch Trạch, lao vào đám tu hành giả như sói lạc vào bầy dê, Phan Ly Thiên bay múa đầy trời càn quét khắp nơi.
Những tu hành giả không kịp chạy trốn đều bị Phạm Thiên Lăng bắt lại toàn bộ.
Một số người muốn phản kháng đều bị Tiểu Diên Nhi dứt khoát đánh ngất.
Sự đáng sợ của vũ khí thiên giai đã thể hiện hết ra ngoài.
Tiểu Diên Nhi rất thích cảm giác ỷ mạnh hiếp yếu này, được sư phụ đồng ý, nàng chơi vô cùng thoả thích.
Nhưng nàng ra tay rất có phân tấc, không hề giết người.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa hài lòng gật đầu.
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Nếu là Tiểu Diên Nhi của trước kia thì sợ là đám người này đã mất mạng.
Chốc lát sau, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cũng ngự không bay tới.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Minh Thế Nhân hít sâu một hơi rồi thầm thì: “Tam sư huynh… huynh nói xem, sau này tiểu sư muội có ngược đãi chúng ta hay không đây?”
Đoan Mộc Sinh nhớ tới tình cảnh lúc Tiểu Diên Nhi vừa được ban cho Phạm Thiên Lăng, bèn gãi gãi đầu nói: “Chắc là không đâu… tiểu sư muội lớn rồi mà…”
“Chỉ mong là vậy.”
Lúc này dưới mặt đất đã đầy tu hành giả nằm rên rỉ.
Đa số đám tu hành giả đều bị Tiểu Diên Nhi bắt lại, chất thành một đống. Phạm Thiên Lăng vây chặt bọn họ khiến cả đám không thể động đậy.
Lục Châu chậm rãi hạ xuống, khẽ vỗ đầu Bạch Trạch.
Bạch Trạch gầm gừ một tiếng trầm thấp rồi ngoan ngoãn ngồi chờ tại chỗ.
“Sư phụ, có cần con đánh bọn họ một trận không? Cam đoan sẽ tra ra được chỗ ở của thất sư huynh!” Tiểu Diên Nhi hỏi.
Lục Châu khẽ phất tay ra hiệu cho nàng lui lại.
Tiểu Diên Nhi lùi sang một bên.
Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Lão phu chỉ hỏi mỗi câu một lần, nếu có một đáp án sai… thì tự gánh hậu quả.”
Toàn thân đám tu hành giả run lên.
Bọn họ đang phải đối mặt với đệ nhất ma đầu trong thiên hạ, lại còn là sư phụ của Giáo chủ.
Giáo chủ đã dặn phải ngoan ngoãn phối hợp, không được có bất kỳ lòng phản kháng nào.
“Tư Vô Nhai hiện đang ở đâu?”
“Lão… lão tiền bối… chúng tôi… chỉ là người phụng mệnh làm việc. Giáo chủ luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi… chúng tôi thật sự… thật sự không biết mà!”
“Tại sao lại trốn ở dây?”
“Giáo chủ có lệnh, tặng quà cho cửu tiên sinh xong thì ở lại quan sát tình huống tiếp theo.”
Lục Châu vuốt râu suy nghĩ.
Chuyện của Vân Tam là do một tay Tư Vô Nhai bày ra, như vậy mục đích chân chính của hắn là gì đây?
Tại sao hắn phải làm như thế?
Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ, lão thất lần này đúng là quá phận! Dám đứng sau lưng mưu tính thế cục, lợi dụng Ma Thiên Các! Đồ nhi nguyện ý ở lại truy tìm lão thất, thề phải bắt hắn lại cho bằng được!”
“Chỉ e ngươi không phải là đối thủ của lão thất.” Lục Châu nói.
Không chỉ thua về tu vi mà ngay cả tâm cơ Minh Thế Nhân cũng không bằng Tư Vô Nhai. Minh Thế Nhân rốt cuộc cũng chỉ là người thông minh chứ không có nhiều mưu kế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận