Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 745

“Thơ hay, thơ hay!”
Minh Thế Nhân vỗ tay.
Đoan Mộc Sinh quay đầu liếc nhìn khiến Minh Thế Nhân lập tức ngậm miệng lại.
Dù Minh Thế Nhân là thất diệp, nhưng nghĩ tới việc tam sư huynh là tứ diệp sau khi trảm kim liên, hắn bèn không dám hó hé lấy một tiếng.
Đoan Mộc Sinh quay trở lại nhìn sư phụ, cất tiếng khen ngợi: “Thơ hay.”
Minh Thế Nhân câm nín.
Sư Huynh thật là bắt chước không biết ngượng.
Phan Ly Thiên nói: “Thế nhân đồn rằng Các chủ ngoài tu vi thì chẳng còn gì, là người hữu dũng vô mưu. Nay xem ra hoàn toàn là tin đồn thất thiệt. Đoạn thơ này… đúng là tuyệt phẩm!”
“Ông rất am hiểu về thi thơ?” Tư Vô Nhai quay đầu hỏi.
“Biết chút ít.”
Biết chút ít thì ông nổ cái gì? Thật sợ đám người chuyên vỗ mông ngựa này.
Sau khi thưởng thức phong cảnh một lát, Lục Châu nói: “Xuống dưới.”
Đám người gật đầu, tung người nhảy khỏi lạch trời. Lục Châu vừa hạ xuống vừa căn dặn: “Ngoại trừ Hải Loa, những người khác chia nhau ra tìm kiếm. Nếu gặp nguy hiểm phải ưu tiên bảo vệ bản thân.”
“Tuân mệnh!” Đám người nhanh chóng tản ra, mỗi người lao về một phía.
Không có đội quân Nhu Lợi và Lâu Lan đóng quân, lạch trời phía tây trở nên ôn hoà và yên tĩnh.
Đảo mắt đã mười ngày trôi qua.
Ở phía đông vực sâu vạn trượng, trên dòng Vân Nộ Giang, có rất nhiều thôn trang sinh sống dọc hai bên bờ.
Tại Cổ La Thôn.
Một lão giả người Nhu Lợi đang giới thiệu tình hình trong thôn với một nam tử mặc hoa phục.
“Đại nhân, năm nay trong thôn có tổng cộng hơn hai mươi hài tử khoảng mười tuổi, bọn nó đều rất ngoan ngoãn nghe lời. Cầu xin ngài thu nhận, bọn nó nhất định sẽ trở thành các tu hành giả Nhu Lợi vĩ đại, trở thành những chiến sĩ dũng mãnh nhất.”
Nam tử mặc hoa phục lắc đầu nói: “Ta đã xem qua tư chất của bọn chúng, không thích hợp tu hành. Có còn hài tử nào khác không?”
“Đại nhân, hài tử lớn hơn một chút có được không?”
“Những đứa lớn thì mấy năm trước ta đã xem qua rồi. Thôi, ta tới thôn khác vậy.”
Nam tử mặc hoa phục vừa định ngự không rời đi thì từ đằng xa bỗng có hai thanh niên cầm gậy đang xua một thiếu niên ăn mặc rách nát trở về thôn.
“A Hải, đừng có nhìn lung tung nữa, mau vác đống đồ này về, hôm nay bọn tao sẽ không đánh mày.” Một thanh niên tên A Đông nói.
“Đừng hòng chạy trốn, bên ngoài đang rất loạn. Loại như mày mà rời khỏi đây thì chỉ có chết đói.”
Hai người thỉnh thoảng lại gọi thiếu niên này là “A Hải”.
Nam tử mặc hoa phục thấy vậy bèn hỏi: “Đây là…?”
Lão giả Nhu Lợi đáp: “Đại nhân, đây là nô lệ của Cổ La Thôn chúng tôi.”
“Nô lệ?”
Lão giả vội phất tay gọi A Hải tới: “A Hải, lại đây !”
A Hải đặt đồ xuống bước tới. Nam tử mặc hoa phục thấy trên người hắn chồng chất đủ loại vết thương và trong mắt tràn đầy địch ý, bèn hỏi: “Người Đại Viêm?”
“Đúng vậy, Cổ La Thôn chúng tôi thường bắt giữ người Đại Viêm làm nô lệ. Tên súc sinh này có khí lực rất lớn, lại cực kỳ ương ngạnh. Nô lệ Đại Viêm thông thường không chịu được cực khổ, rất nhanh sẽ tự sát, nhưng hắn lại có thể kiên trì đến tận bây giờ.” Lão giả nói.
Nam tử mặc hoa phục tiện tay vung lên, một đạo cương nhận phóng tới chém rách áo A Hải để lộ rất nhiều vết thương đã lành thành sẹo phủ chằng chịt trên lồng ngực.
“Căn cốt không tệ, thiên phú cũng rất tốt… Đáng tiếc không phải người Nhu Lợi chúng ta.” Nam tử mặc hoa phục thở dài lắc đầu.
A Đông mỉm cười nói: “Ha ha, không ngờ A Hải lại có căn cốt tu hành.”
Lão giả lắc đầu: “Đáng tiếc hắn là người Đại Viêm.”
Nam tử mặc hoa phục đột nhiên nghĩ đến một việc, bèn cười nói: “Cũng không phải là không được…”
Lão giả không đáp lời, lão đã hiểu được ý của nam tử kia. Từ xưa đến nay có không ít người Đại Viêm được bồi dưỡng thành tử sĩ cường đại rồi quay về giết người Đại Viêm, thủ đoạn này cũng không có gì lạ.
A Hải sao có thể không hiểu chuyện này.
Trong Cổ La Thôn, hắn chỉ nhận lấy những vết thương da thịt, nhẫn nhịn một chút rồi tìm cơ hội chạy trốn cũng không quá khó. Nhưng nếu rơi vào tay tu hành giả thì chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục.
Không nói một lời, A Hải lập tức quay đầu bỏ chạy!
A Đông lập tức cười lạnh: “Lại chạy. Thấy không, người Đại Viêm quả thật ngu như heo.”
Hắn đưa tay lên miệng huýt dài một tiếng. Đám thanh niên trai tráng và bầy chó săn trong thôn lập tức lao vọt tới.
A Hải vốn đang bị thương đầy người, đến đi lại cũng không tiện thì sao có thể trốn thoát được.
Vù! Có người lấy ná cao su bắn vào chân hắn. A Hải té sấp xuống đất, đám thôn dân lập tức ùa tới đấm đá liên tục.
A Hải ôm đầu, không kêu la lấy một tiếng. Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc. Nhưng mỗi khi hắn muốn nhớ lại điều gì đó thì trong não hải đều là một mảnh trống không.
Nhân sinh là một vòng luân hồi. Nếu không cố gắng thay đổi, nó sẽ lặp lại hết lần này đến lần khác.
Nam tử mặc hoa phục nâng tay ngăn lại. “Dừng tay.”
“Phì, đám người Đại Viêm đều là lũ tiện dân.” Các thôn dân Cổ La Thôn ngừng tay lui về sau, không quên phỉ nhổ A Hải.
Nam tử mặc hoa phục bước tới nói: “Làm vậy sẽ đánh chết hắn.”
“Chết thì tốt. Người Nhu Lợi chúng ta cũng bị đám người Đại Viêm ức hiếp suốt đó thôi. Nhà ta có mười người, mà đã sáu người chết dưới gót sắt của binh lính Đại Viêm. Tên cẩu hoàng đế Vĩnh Thọ kia đã giết biết bao người Nhu Lợi ta, đánh chết tên này đã là lợi cho hắn!”
“Đúng rồi! Lợi cho hắn! Ta muốn hắn phải ở lại làm nô lệ cả đời cho Cổ La Thôn, hắn mà chết thì chặt thành tám mảnh đem cho chó ăn!”
Nam tử mặc hoa phục không để ý tới sự phẫn nộ của thôn dân Cổ La Thôn, chỉ lạnh lùng bước tới trước mặt A Hải, nhàn nhạt hỏi: “Ta có thể cho ngươi cơ hội đứng lên một lần nữa. Ngươi có đồng ý đi theo ta không?”
A Hải ngẩng đầu mặt đối mặt với nam tử kia, không thèm trả lời.
Nam tử mặc hoa phục lại nói: “Ta có thể cho ngươi thân phận người Nhu Lợi, thôn dân Cổ La Thôn sẽ không làm khó ngươi nữa… Sao? Ngươi thật muốn cả đời ở lại đây làm nô lệ?”
“Phì!” A Hải phun ra một ngụm nước bọt.
Nam tử không tức giận mà khẽ lắc đầu. “Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi thật sự không muốn đi theo ta?”
Trong mắt nam tử mặc hoa phục đã loé lên một tia sát ý.
Đúng lúc này, trên bầu trời phía tây Cổ La Thôn đột nhiên truyền tới một tiếng kêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận