Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1496

Đám tu hành giả quan chiến đã lùi đi thật xa, tránh được tác động từ tuyệt chiêu của Hỏa Phượng, lúc này đều đang ngây ngốc nhìn Lục Châu chiến đấu với Hỏa Phượng.
Ngay cả Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng không thể tin nổi.
“Kim thân của sư phụ kìa!” Tiểu Diên Nhi chỉ vào kim thân xuất hiện giữa cơn hoả diễm phong bạo.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung trầm mặc không nói. Đây chính là Hỏa Phượng đã niết bàn thành thánh, nếu nói không lo lắng là đang lừa mình dối người thôi.
Tu vi của sư phụ luôn là bí mật lớn nhất của Ma Thiên Các, các đồ đệ thường có suy đoán, nhưng sau đó sự thật đều chênh lệch rất xa so với dự đoán của bọn hắn.
“Không cần lo lắng, tu vi Các chủ sao có thể kém hai đại chân nhân. Cho dù không địch lại thánh thú thì trốn khỏi đó cũng không thành vấn đề.” Lục Ly vừa cười vừa nói.
Nhan Chân Lạc lườm hắn một cái: “Ngươi không thật sự cho rằng Các chủ chính là tổ tiên ngươi đó chứ?”
“Sự thật thắng hùng biện.”
“Trợn mắt nói dối cũng gọi là sự thật?”
Lục Ly nhún vai: “Lười tranh luận với ngươi.”
Tiểu Diên Nhi đang hết sức chăm chú quan chiến, đột nhiên hỏi: “Sư huynh, con hoả điểu này có thể bắt về nuôi được không?”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều câm nín.
Vấn đề này đã vượt ngoài tầm nhận thức của bọn hắn. Thánh thú cũng có thể nuôi?
“Đương nhiên có thể.” Khổng Văn đáp.
Đám người lập tức nhìn về phía Khổng Văn.
Khổng Văn bình tĩnh giải thích: “Thánh thú đúng là rất tôn quý, muốn hàng phục là chuyện cực khó. Nhưng việc hành phúc Thánh thú không phải là bất khả thi… Khi Hỏa Phượng niết bàn là thời điểm nó yếu ớt nhất, lúc này mà đánh bại nó, có thể nó sẽ đầu hàng. Hỏa Phượng được xưng là Bất Tử Điểu, niết bàn trọng sinh là năng lực độc hữu của nó, chỉ là loại trọng sinh này cũng có hạn chế.”
“Hạn chế gì?”
Khổng Văn lắc đầu nói: “Ngay cả hai vị chân nhân cũng không biết thì làm sao ta biết được.”
“Vậy tức là không có biện pháp gì rồi.” Tiểu Diên Nhi nói.
Khổng Văn cười đáp: “Kỳ thực hung thú và nhân loại không quá khác biệt, chúng nó cũng kính sợ cường giả. Hoặc phải mạnh hơn nó, hoặc sử dụng thủ đoạn, thừa lúc nó yếu ớt mà hàng phục. Cái trước mới là vương đạo, cái sau thường khó có được lòng trung thành của hung thú. Nếu có thể đánh bại nó vào thời kỳ toàn thịnh thì tốt nhất, đáng tiếc chân nhân không có đủ năng lực này.”
Đám người cảm khái không thôi.
Tần Nhân Việt và bốn mươi chín kiếm khách tụ vào một chỗ, gian nan nhìn về phía tràng cảnh chiến đấu ở đằng xa, một câu cũng nói không nên lời.
Mà so với hắn, Diệp Chính càng khó chịu hơn.
Chân nhân cường đại sao? Rất cường đại, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với Lục Châu lúc này.
“Hỏa Phượng vừa niết bàn thành thánh cũng không thể công phá kim thân, mà vị lão tiên sinh này cũng không làm gì được Hỏa Phượng.” Nguyên Lang hít sâu một hơi nói.
“Cường giả am hiểu phòng ngự cực hạn… trên chân nhân, dưới thánh nhân.”
Đám người quan sát rốt cuộc cũng cho ra phán đoán về thực lực Lục Châu.
Hỏa Phượng xuất ra hết vốn liếng cũng không làm gì được Lục Châu, đôi bên đánh đến hôn thiên địa ám, đất trời rung chuyển.
Cho đến khi Hỏa Phượng bắt đầu có dấu hiệu mỏi mệt, dù nó là thánh thú cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Lục Châu cũng gấp rồi.
Lát nữa khi hiệu quả của ngũ trọng kim thân biến mất, hắn sẽ toi đời.
Lục Châu có thể dùng thẻ Một Kích Chí Mạng, nhưng Hỏa Phượng có năng lực trọng sinh, làm vậy chỉ tổ lãng phí.
Réc !
Hỏa Phượng ngửa mặt lên trời kêu vang một tiếng, nó khép cánh lại, nhìn chằm chằm Lục Châu như muốn giao lưu gì đó.
Trong mồm nó phát ra âm điệu kỳ quái, cô cô chi chi.
Vù!
Nó vỗ cánh bay vào không trung, sau đó đột ngột xoay người, từ trên cao lao vọt xuống, há mồm phun ra một đạo hoả diễm.
Lục Châu lập tức đánh ra tất cả lực lượng Thiên Tướng, đồng thời gọi ra lam pháp thân.
Lam pháp thân vừa xuất hiện đã cấp tốc bổ sung lực lượng Thiên Tướng trong chưởng ấn. Chưởng ấn mạnh mẽ như sơn đánh tan hoả diễm, ập vào lồng ngực Hỏa Phượng.
Oanh!
Song phương lui lại, đối mắt nhìn nhau.
Lục Châu biết lam pháp thân quá mức nhỏ bé, nằm bên trong năm tầng kim thân, các tu hành giả xung quanh sẽ không cách nào nhìn thấy.
Nhưng Hỏa Phượng đối mặt hắn thì lại nhìn không sót chút nào. Hỏa Phượng đột nhiên khép cánh lại, hoả quang trong mắt biến mất, hoả diễm toàn thân nó cũng vụt tắt, miệng nó lại phát ra tiếng cô cô chi chi.
“Hả?” Lục Châu không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Đúng lúc này, từ phía chân trời, làn hắc vụ đột nhiên trở nên cuồn cuộn, tựa như có vật gì đó đang bay tới.
Lục Châu nhướng mày. Hắn cảm nhận được trong làn hắc vụ có một tồn tại thần bí cực kỳ nguy hiểm…
“Hung thú?”
Hắc vụ đang lăn lộn sang hai bên, rõ ràng có một con quái vật khổng lồ đang vén màn mây đi tới.
Đây chính là nguyên nhân Hỏa Phượng thu hồi hoả diễm và ngạo khí?
Lục Châu nhìn lại ngũ trọng kim thân của mình, thật con mẹ nó loá mắt.
Hắn rất muốn triệt tiêu hiệu quả của kim thân, nhưng Hỏa Phượng vẫn còn đứng trước mặt, một khi nó thổi ra hoả diễm, Lục Châu lập tức thăng thiên.
“Trốn sao?”
Lục Châu suy nghĩ, nhưng điều này không phù hợp phong cách của lão phu nha!
Không chụp chết con hoả kê này thật là hỏng hết thanh danh của lão phu.
Hỏa Phượng cũng nhìn lên bầu trời, trí tuệ của nó không kém gì nhân loại. Đột nhiên nó kêu lên chi chi, đáp xuống đất, hai cánh bao phủ toàn thân, làm thành tư thế cuộn mình lại.
“Nó đang làm gì?” Lục Châu không tài nào hiểu được.
Một tiếng ‘bộp’ vang lên, Hỏa Phượng giương cánh chậm rãi bay vào không trung.
Lục Châu nhìn sang, chỉ thấy trên mặt đất lúc này có một quả trứng đỏ rực đang nằm im bất động.
Xấu hổ nha.
Hỏa Phượng không còn hoả diễm, cũng không còn chút ngạo khí nào, nó kêu líu lo không ngừng với Lục Châu, sau đó quay đầu sải cánh bay về phía nam.
Lục Châu rất muốn nói, đừng đi, ngươi đánh rơi hài tử nè.
Đáng tiếc Hỏa Phượng trốn nhanh vô cùng, chỉ trong giây lát đã biến mất phía chân trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận