Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1331

Nếu không phải Tư Vô Nhai đã nói từ trước, các nàng sẽ không tin tưởng! Nhưng sự thật chính là như thế, lam chưởng và lam sắc cương khí kia… khắp thiên hạ này chỉ có một mình sư phụ thi triển được.
“Sư phụ, người… vì sao người lại biến thành bộ dạng này?” Tiểu Diên Nhi khó chịu hỏi.
Những người khác đều không dám đến gần, chỉ dám đứng từ xa nhìn lại.
Cũng chỉ có hai vị tiểu tổ tông là dám nói ra mấy lời này, bọn hắn nên biết thân biết phận mà ngậm miệng thì hơn.
“Vi sư bây giờ không tốt sao?” Lục Châu hỏi.
Giọng Tiểu Diên Nhi dần nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Tốt a…”
Hải Loa cũng gật đầu.
Lục Châu hỏi Hải Loa: “Có bị thương không?”
Hải Loa lắc đầu đáp: “Xin lỗi sư phụ, đồ nhi không cố ý, lúc đó đồ nhi không nhận ra người…”
“Không sao.”
“Tạ sư phụ.”
“Đoạn thời gian này ngươi vẫn luôn luyện tập Triều Thánh Khúc?” Lục Châu hỏi.
“Vâng. Đồ nhi đã luyện Triều Thánh Khúc đến mức thuần thục. Nếu người có thời gian, có thể đến nghe một lần để đánh giá công lực đồ nhi được không?”
“Không được, vi sư còn rất nhiều việc phải làm. Ngươi hãy bảo các sư huynh sư tỷ giúp ngươi.” Lục Châu lắc đầu nói.
“Nha.” Hải Loa vừa định xoay người, bên cạnh bỗng có làn gió thổi qua.
Vù !
Tư Vô Nhai và Lục Châu quay sang nhìn, chỉ kịp thấy một đạo hồng ảnh đã lao vút về nơi xa, trong chớp mắt không còn bóng dáng.
Lục Châu nghi hoặc nói: “Vì sao Diên Nhi lại bỏ chạy?”
Đã là tu hành giả, không có lý nào lại mắc tiểu đến không nhịn được.
Tư Vô Nhai chỉ cười cười không nói.
Hải Loa uỷ khuất nói: “Đồ nhi đành tìm các sư huynh vậy…”
Tư Vô Nhai lập tức khom người nói với Lục Châu:
“Sư phụ, lời cuối cùng của lão quỷ bộc có nhắc tới kim liên giới, đồ nhi cho rằng sự tình này không nhỏ. Ngoài ra trên tấm bản đồ da dê cổ đã có phát hiện mới.”
“Thật sao?”
“Sư phụ, mời người sang bên này, đồ nhi sẽ nói rõ ràng hơn.”
Lục Châu gật đầu, tiện tay phất một cái, ngọc bàn bị tổn hại bay vào lòng bàn tay hắn, hai người nhanh chóng bay vọt về phía Dưỡng Sinh điện.
Hải Loa xoay người nhìn về phía đám người Ma Thiên Các.
Vu Chính Hải chớp chớp mắt, sau đó nói nhanh: “Nhị sư đệ, gần đây ta có ngộ ra một loại đao pháp mới, hay là chúng ta luận bàn một chút?”
“Đang có ý đó. Chỉ sợ huynh sẽ bị ta đánh bại.”
“Phải thử mới biết được.”
“Mời.”
Hai người vừa nói vừa lao ra khỏi hoàng cung.
Hải Loa giận dỗi liếc mắt nhìn mọi người, lầm bầm nói: “Triều Thánh Khúc nghe rất êm tai mà.”
Đám người lục tục kiếm chuyện làm.
Thẩm Tất và Hạ Trường Thu hiểu rất rõ quy tắc trên Ma Thiên Các, đã sớm tham gia thu dọn tàn cuộc. Một người đi đánh nát thi thể, một người đi chữa trị đạo văn.
Nhan Chân Lạc quay đầu nhìn ra sau lưng mới phát hiện lúc này chỉ còn một mình hắn đứng đó.
“Hoá ra Nhan tả sứ cũng am hiểu âm luật. Chúng ta đi thôi.” Hải Loa cười híp mắt nói.
“Đi… đi đâu?” Nhan Chân Lạc đột nhiên cảm thấy không ổn.
“Đi nghe Triều Thánh Khúc á.”
“Nghe nhạc?”
Trong ấn tượng của hắn, nghe nhạc là một phương thức giải trí rất thư giãn và hưởng thụ.
Đúng lúc này, mấy người Thẩm Tất đứng đằng xa vội vàng xua xua tay với hắn.
Nhan Chân Lạc hiểu ý, gật đầu với đám người rồi nói: “Đa tạ các vị nhường lại chuyện tốt này cho ta.”
Chắp tay một cái, Nhan Chân Lạc xoay người đi theo Hải Loa bay về điện của nàng.
Thẩm Tất ngơ ngác nhìn theo. Hạ Trường Thu cũng ngây ra hệt như hắn.
“Nhan tả sứ làm sao thế? Ta ra hiệu cho hắn đừng đi, sao hắn lại đi mất rồi?”
Thẩm Tất gãi gãi đầu: “Có lẽ Nhan tả sứ am hiểu âm luật thật.”
“Nói có lý.”
Đúng lúc này, trên vách tường đằng xa truyền tới tiếng chó sủa vang.
Đám người bị một con chó khổng lồ cao hơn đầu người làm cho giật nảy mình.
“Cẩu tử, đừng doạ mọi người.”
Minh Thế Nhân bước ra, vặn eo bẻ cổ mấy cái rồi cúi đầu nhìn xuống vết tích còn lại trên bãi chiến trường. Hắn tò mò hỏi:
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Tứ tiên sinh, động tĩnh lớn như vậy mà ngài cũng ngủ được?” Hạ Trường Thu kinh ngạc nói.
“Gần đây thật sự rất buồn ngủ.”
Minh Thế Nhân lại ngáp một cái.
Hạ Trường Thu cười híp mắt đi tới:
“Tứ tiên sinh, ngài không nhìn thấy trận chiến vừa rồi quả là đáng tiếc. Các chủ vừa mới chém giết một cường giả thích khách mười ba Mệnh Cách, hẳn là tu hành giả Thanh liên giới. Thất tiên sinh và Các chủ đã trở về nghiên cứu việc này.”
Minh Thế Nhân trừng mắt, tinh thần lập tức tỉnh táo lại: “Xảy ra chuyện lớn như vậy? Sư phụ ta đánh thắng cả cường giả mười ba Mệnh Cách?”
Hạ Trường Thu đáp:
“Tứ tiên sinh, để ta kể lại tỉ mỉ cho ngài nghe, trận chiến này vô cùng đặc sắc, có thể nói là kinh tâm động phách, hùng vĩ khí thế vô cùng…”
Thẩm Tất thấy vậy thì trầm mặc không biết nói gì.
Gâu gâu gâu!
Cẩu tử sủa mấy tiếng, một nữ hầu từ xa chạy tới, khom người nói:
“Tứ tiên sinh, Lục các chủ gọi ngài đến Dưỡng Sinh điện một chuyến, nói là có việc muốn thương thảo.”
“Gọi ta?”
Minh Thế Nhân không vui, trừng mắt liếc Cùng Kỳ một cái. Nhất định là do con chó này sủa vang nên mới bị sư phụ nghe thấy.
Hắn quay đầu nói với Hạ Trường Thu: “Lần sau gặp nhớ kể lại cho ta nghe.”
“Nhất định, nhất định.”
Minh Thế Nhân mang theo Cùng Kỳ rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận