Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1015

“Hắn không phải là cường giả khai Mệnh Cách?”
“Thì ra không khai Mệnh Cách… Nhưng đạt được tới tình trạng này đã rất khoa trương rồi.”
Lục Châu vỗ vỗ bụi đất bám trên trường bào. Chí ít từ hình tượng bên ngoài, Lục Châu trông vẫn tốt hơn Dư Trần Thù rất nhiều.
Nụ cười trên mặt Dư Trần Thù biến mất. Thân là Viện trưởng Thiên Vũ Viện, hắn chưa từng phải chật vật như vậy. Vì phòng ngừa có chuyện không hay xảy ra, Dư Trần Thù ngẩng mặt, lớn tiếng nói:
“Tất cả mọi người nghe đây. Đồng loạt xông lên giết hắn, Thiên Vũ Viện sẽ có thưởng, mỗi người được thưởng một kiện vũ khí. Nhất diệp đến ngũ diệp thưởng vũ khí địa giai, ngũ diệp đến bát diệp thưởng vũ khí thiên giai. Cửu diệp thưởng vũ khí hoang cấp, mà thập diệp… thưởng hồng cấp!”
“Dư Trần Thù ta nói là làm.”
Đám tu hành giả quan chiến vốn là cỏ đầu tường. Mục đích đến nơi này đều là mong thu được lợi ích. Nghe Dư Trần Thù nói vậy bọn hắn lập tức xông tới.
Quan chiến đã lâu, ngoài mặt trông Lục Châu chiếm thế thượng phong nhưng nhìn kỹ lại… xem ra Dư Trần Thù vẫn sẽ là người chiến thắng.
“Hắn là dị tộc kim liên, người hồng liên giới chúng ta lý ra nên đánh đuổi mới đúng. Và đừng quên, trên người hắn còn có rất nhiều bảo vật, có Mệnh Cách Chi Tâm!” Dư Trần Thù thêm dầu vào lửa.
Đám tu hành giả lít nha lít nhít vây quanh hạp cốc.
Lục Châu chỉnh lý xong trường bào, sống lưng thẳng tắp, thản nhiên nói: “Dư Trần Thù, ngươi là người đầu tiên bức lui được lão phu.”
“Hửm?”
“Nhưng cũng phải dừng lại ở đây thôi.” Trong tay Lục Châu xuất hiện một tấm thẻ đạo cụ. “Hy vọng ngươi có thể chịu được cơn phẫn nộ của lão phu.”
Dư Trần Thù nhướng mày quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Giết dị tộc, bảo vật sẽ thuộc về các ngươi!”
Ngoại trừ tu hành giả của hai đại tông môn Trùng Hư Quan và Côn Lôn Chính Tông, toàn bộ tu hành giả còn lại đều là minh hữu của Thiên Vũ Viện. Nghe lệnh Dư Trần Thù, bọn hắn đồng loạt xông về phía Lục Châu.
Mà đúng lúc này, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong trong tay Lục Châu bị bóp nát.
Đan điền khí hải đang khô kiệt chỉ trong khoảnh khắc đã tràn đầy trở lại. Lục Châu không hề do dự gọi ra pháp thân, tay cầm Vị Danh Kiếm lấp loé bay về phía Dư Trần Thù.
“Chuyện gì xảy ra?!” Trong lòng Dư Trần Thù bỗng dâng lên một cảm giác không ổn.
Ngay khi đám tu hành giả vừa vọt tới trước mặt, Lục Châu tung chưởng ấn đầy trời. Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn! Phanh phanh phanh !
Đám tu hành giả bị đánh rơi lộp độp như mưa, từng tiếng thông báo thu hoạch điểm công đức vang lên bên tai nhưng Lục Châu xem như không hề nghe thấy. Trong mắt hắn lúc này chỉ có một người là Dư Trần Thù.
Dư Trần Thù nhíu mày tung ra Phiền Lung Ấn, Phiền Lung Ấn còn chưa kịp bay ra, Lục Châu đã dùng đại thần thông thuật xuất hiện ở trước mặt Dư Trần Thù, tung chưởng đánh thẳng vào ngực hắn.
“Đại Vô Úy Ấn!”
Chưởng ấn choáng ngợp đầy trời khiến Dư Trần Thù phải cấp tốc lui lại.
Thân ảnh Lục Châu không ngừng loé lên, từng chưởng nối tiếp nhau nện vào ngực Dư Trần Thù.
Phốc !
Dư Trần Thù phun ra một ngụm máu tươi, máu còn đang bay thành hình vòng cung, chưa kịp chạm vào người Lục Châu đã thấy một toà Phật Tổ kim thân xuất hiện chắn trước mặt.
Gương mặt của Dư Trần Thù vặn vẹo đến dữ tợn, đầu óc ‘ông’ một tiếng trở nên trống rỗng. Cái gì thế này? Dùng Phật Tổ kim thân để cản máu tươi văng trúng?
Lục Châu lại tung chưởng, vẫn là Đại Vô Úy Ấn!
Ầm! Một ngọn núi bị đánh vỡ.
Ầm! Lại một ngọn núi bị đánh vỡ.
Khi thân thể Dư Trần Thù đang bị chấn bay, hắn trợn mắt nhìn một cảnh tượng còn khoa trương hơn.
Lục Châu không ngừng thi triển đại thần thông lấp loé khắp bầu trời hạp cốc, pháp thân cao hai mươi trượng lập loè kim diễm khi thì xuất hiện bên phải, khi thì vọt sang bên trái, mỗi chưởng ấn tung ra đều lấy mạng một đám người. Điều khoa trương nhất chính là, mỗi chưởng ấn đều là tuyệt chiêu!
Đại Vô Úy Ấn, Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn, Tuyệt Thánh Khí Trí, Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn… toàn bộ tuyệt chiêu bị tung ra như mưa tựa như không cần tiền, mặc kệ đối phương là tu hành giả mạnh hay yếu đều được ăn tuyệt chiêu của cường giả thập diệp!
Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ hoàn toàn ngây ngốc.
Toàn bộ Thiên Luân sơn mạch bị đánh thủng lỗ chỗ trông chẳng khác gì cái tổ ong, khung cảnh hoang tàn khắp nơi. Một số đại tu hành giả cắn răng bay lên muốn trốn đi nhưng còn chưa kịp mở to mắt đã bị chưởng ấn đập nát.
Nếu nói trước đó Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ xem Dư Trần Thù là cao thủ vượt qua cả thập diệp, Lục Châu nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn Dư Trần Thù một chút… thì bây giờ bọn hắn hoàn toàn không hiểu nổi nữa.
Cho dù là cường giả khai Mệnh Cách cũng không khoa trương đến mức này.
Huyền Thành Tử rõ ràng nhìn thấy Lục Châu vừa thi triển Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn để đánh giết một tu hành giả mới Ngưng Thức Cảnh đang bò trên sườn núi.
Hắn tuyệt đối không có nhìn nhầm đâu!
Cùng là thập diệp, Huyền Thành Tử bỗng thấy tay mình như bị rút gân. “Ta, ta… ta có phải là thập diệp giả không vậy?”
Đây là lần đầu tiên Huyền Thành Tử sinh ra ảo giác như thế, như thể người ta mới là thập diệp chân chính, còn mình chỉ là đồ giả mà thôi.
Mạc Hành Lộ mờ mịt nói: “Ta cũng có cảm giác y như vậy… Có lẽ từ đầu trận chiến đến giờ, vị tiền bối này vẫn luôn che giấu thực lực.”
“Hay là chúng ta… trốn đi?”
“Trốn không thoát.”
Một tên cửu diệp của Côn Lôn Chính Tông đứng phía sau bỗng ho khan kịch liệt, mặt mũi trắng bệch nói:
“Chúng ta phải mau chóng đả toạ dưỡng thương, Nghiệp Hoả của Dư Trần Thù đã xâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng. Nếu không kịp thời cứu chữa thì e là sẽ trở thành phế nhân.”
Rời đi tất phải chết, ngồi xuống điều tức tại chỗ còn có cơ hội sinh tồn. Cho dù là cường giả thập diệp như Tư Không Bắc Thần cũng rất khó có thể trục xuất Nghiệp Hoả ra khỏi cơ thể, huống chi là cửu diệp như bọn hắn?
“Chúng ta hạ xuống đất chữa thương.”
“Vâng.”
Người của hai đại tông môn lập tức từ bỏ chiến đấu, đáp xuống mặt đất, khoanh chân ngồi xếp bằng đả toạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận