Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1091

“Nếu Tử Lưu Ly thăng lên Hợp cấp thì còn nhanh đến mức nào?” Lục Châu suy tư. Chỉ là hợp cấp nào có dễ dàng như vậy.
Nghĩ đến cuộc hẹn với Nhan Chân Lạc, Lục Châu không tiếp tục tu luyện mà đứng lên, thôi động Tử Lưu Ly rời khỏi hoàng cung, bay về phía cánh rừng phía đông thành.
Quả nhiên…
Lục Châu vừa đến gần Thạch Lâm Trận, Nhan Chân Lạc đã chủ động xuất hiện, chắp tay nói: “Lục huynh chịu đến, chứng tỏ đã tin lời ta.”
“Mấy ngày nay ngươi đều trốn ở chỗ này?”
“Mệnh Cách thú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, là một vị sứ giả, ta chỉ có thể chờ ở đây.” Nhan Chân Lạc nói, “Sau khi giết được nó, ta sẽ tặng Mệnh Cách Chi Tâm cho Lục huynh.”
“Ngươi cho lão phu, không sợ Hắc Tháp nghị hội truy cứu?” Lục Châu hỏi.
“Chuyện bình thường thôi mà. Mấy ngàn năm qua Hắc Tháp nghị hội đã đánh mất rất nhiều Mệnh Cách Chi Tâm, có viên bị nuốt riêng, có viên bị tham ô, cũng có viên bị người ta nửa đường chặn giết cướp của…”
Nghe vậy, Lục Châu không khỏi mỉm cười. “Xem ra Hắc Tháp nghị hội rất loạn.”
Nhan Chân Lạc gật đầu. “Đúng là như thế. Không chỉ là vấn đề nội bộ lục đục mà còn có một số thế lực bên ngoài khác không ngừng phân tranh.”
“Thế lực bên ngoài?” Lục Châu nghi hoặc.
Nhan Chân Lạc bất đắc dĩ đáp: “Lục huynh, thứ cho ta không thể nói nhiều hơn. Sau này Lục huynh sẽ hiểu.”
Thái độ này của Nhan Chân Lạc khiến Lục Châu không thể bức bách. Lão phu là người đàng hoàng, tục ngữ có câu ‘Đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại’, người ta tươi cười với mình mà còn đòi đánh đòi giết thì chính là biến thái.
“Ngươi có biết nữ tử nào tên là Liên Tinh không?” Lục Châu hỏi.
Nhan Chân Lạc lắc đầu. “Liên Tinh? Chưa từng nghe qua. Vì sao Lục huynh lại hỏi như vậy?”
“Ta từng tình cờ gặp được một người thần bí, cảm thấy kỳ quái nên mới hỏi. Ngươi chắc chắn trong Hắc Tháp nghị hội không có người này?”
“Mặc dù ta chỉ là một thành viên cấp thấp trong Hắc Tháp nghị hội nhưng cũng hiểu khá rõ, ít nhất ta chưa từng nghe nói đến cái tên này, cũng có thể đối phương dùng tên giả để hành sự.” Nhan Chân Lạc nói.
Nếu thật sự dùng tên giả thì không cách nào tra ra. Đã không hỏi được nguồn gốc của Liên Tinh thì sau này phải quan sát Chiêu Nguyệt nhiều thêm mới được.
Nghĩ đến đây, Lục Châu lại nhìn về phía Nhan Chân Lạc, nghiêm túc nói: “Lão phu là người nói đạo lý. Ngươi có thành ý, lão phu cũng sẽ có thành ý. Chỉ là lão phu hơi thắc mắc, Lục Ly đáng giá để ngươi làm thế sao?”
“Lục Ly từng cứu mạng ta.” Nhan Chân Lạc thành khẩn nói, “Trong thế giới mạnh được yếu thua này, muốn tìm một bằng hữu đáng để tín nhiệm quá khó khăn. Chúng ta là huynh đệ đồng sinh cộng tử, cùng chung hoạn nạn. Không có Lục Ly sẽ không có Nhan Chân Lạc ta.”
Nói đến đây, Nhan Chân Lạc đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Trong cuộc đời Lục huynh hẳn là cũng có một số người khiến Lục huynh phấn đấu quên mình, hết lòng bảo hộ chứ?”
Câu hỏi đột ngột này khiến Lục Châu ngơ ngẩn.
Nếu là ở Địa Cầu, hắn có thể thản nhiên đáp đương nhiên là có, chẳng hạn như bậc sinh thành đã sinh ra và nuôi nấng hắn.
Nhưng trong thế giới huyền huyễn tràn ngập nguy cơ này, hắn không rõ rốt cuộc có ai như vậy không… Nếu nói người đáng để tín nhiệm thì chính là các đồ đệ và bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các. Nhưng mà… bốn chữ ‘phấn đấu quên mình’ không chỉ mang ý nghĩa tín nhiệm. Hắn không xác định liệu mình có vì họ mà làm được đến mức đó không.
Thấy Lục Châu trầm mặc, Nhan Chân Lạc chắp tay nói: “Là ta lỡ lời…”
Lục Châu thu hồi suy nghĩ, đổi đề tài: “Hiện tại Lục Ly rất an toàn, chỉ tiếc hắn không ở hồng liên giới.”
“Không ở hồng liên?” Nhan Chân Lạc cả kinh, “Ta đã điều tra lộ tuyến của Lục Ly, từ Thiên Luân sơn mạch bay đến Vô Tận Hải. Sau đó ta ra Vô Tận Hải tìm mãi cũng không thấy. Hắn đã vượt quá thời hạn thực hiện nhiệm vụ của Hắc Tháp nghị hội… Chẳng lẽ hắn đến kim liên giới rồi?”
Nhan Chân Lạc đã tra ra được chuyện ở Thiên Luân sơn mạch, sau đó Lục Ly cứu Lục Châu và Dư Trần Thù rồi cùng Lục Châu đến bờ biển… Đây cũng là lý do khi Dịch Nghiêu và Lục Châu đại chiến, Nhan Chân Lạc không có xuất thủ.
“Hắn cũng không đến kim liên giới.” Lục Châu đáp.
“Vậy hắn đang ở đâu? Lục huynh làm sao mà biết được hắn an toàn? Không được, ta phải nghĩ biện pháp cứu hắn.” Nhan Chân Lạc lo lắng nói.
“Hắn đang ở cùng đồ nhi của lão phu.” Lục Châu nói.
“Ngươi yên tâm, với tu vi của Lục Ly và đồ nhi lão phu, sẽ không ai có thể tổn thương đến bọn họ. Hơn nữa trong một khoảng thời gian ngắn bọn họ không thể trở về, ngươi cứ yên tâm ở lại Hắc Tháp nghị hội.”
“Thật chứ?”
“Lão phu từ trước đến nay không thích nói dối. Tin hay không ngươi hãy tự mình lựa chọn.”
Nhan Chân Lạc mừng rỡ vô cùng, lập tức khom người với Lục Châu: “Đa tạ Lục huynh!”
“Có thế mà đã tin rồi?” Lục Châu đột nhiên cảm thấy người trước mắt quá dễ tin người.
“Ta không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa tin tưởng Lục huynh ta cũng không tổn thất gì.” Nhan Chân Lạc cười đáp.
“Lão phu rất thích người thông minh.” Lục Châu vuốt râu nhìn Nhan Chân Lạc.
Nhan Chân Lạc ngẩng đầu nhìn thái dương trên bầu trời, chợt nói: “Vận khí không tệ, Mệnh Cách thú đến rồi.”
“Ngươi có thể cảm nhận được khí tức của Mệnh Cách thú?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Mệnh Cách thú có thể cảm ứng được cường giả nhân loại, đặc biệt là những người vừa tiến vào thập diệp. Hắc Tháp nghị hội lợi dụng điều này, nghiên cứu ra Thạch Lâm Trận vừa tấn công vừa phòng thủ. Mỗi khi Mệnh Cách thú đến gần, trận nhãn Thạch Lâm Trận sẽ phát ra tín hiệu.”
Lục Châu nhìn về phía trận pháp, quả nhiên thấy trận nhãn đang lập loè quang mang. Lục Châu không khỏi cảm thán Hắc Tháp nghị hội quá mức cường đại, ma trảo vươn thật xa, không biết bọn hắn đã nuôi nhốt bao nhiêu thế giới.
“Hắc Tháp nghị hội nuôi nhốt bao nhiêu giới vực?” Lục Châu hỏi.
Nhan Chân Lạc lắc đầu. “Lục huynh vừa hỏi đã hỏi đến vấn đề cốt lõi… Những việc này là bí mật cao tầng, thành viên cấp thấp như ta không cách nào biết được. Có đôi khi ta cũng đang nghĩ, hắc liên giới liệu có phải cũng đang bị người khác nuôi nhốt hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận