Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 487

Phương Văn Hiển nói: “Nghe nói khi ngươi chiến đấu với đại vu đã tự bạo khí hải, tu vi đến nay vẫn chưa khôi phục. Phạm Tu Văn từng là thủ lĩnh Hắc kỵ, nay lại biến thành chó săn cho Ma Thiên Các, đúng là mỉa mai.”
Hả?
Chuyện của Lãnh La có rất ít người biết. Phương Văn Hiển làm sao mà biết được?
“Muốn chết!” Lãnh La há có thể để người khác vũ nhục mình, thân hình như điện lao nhanh về phía mười vị trưởng lão.
Pháp thân bát diệp lập tức nở rộ! Ông! Co rút rồi bành trướng.
Mười vị trưởng lão lăng không bay lên, khí huyết cuồn cuộn. Phương Văn Hiển và Chương Phi Phàm đứng cách đó không xa đều kinh ngạc nhìn một màn này.
Cùng lúc đó.
Trong rừng cây ở đằng xa vang lên tiếng sàn sạt, không biết nơi đó ẩn nấp bao nhiêu tu hành giả.
“Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp Ma Thiên Các. Ngoại trừ Phan Ly Thiên, Lãnh La cũng có pháp thân bát diệp.”
“Tiếp tục quan chiến.”
Sàn sạt sàn sạt. Đám người ẩn nấp trong rừng cây lặng lẽ nhìn cuộc chiến dưới chân Kim Đình Sơn.
Một kích thành công, Lãnh La chắp tay sau lưng lăng không giữa trời. “Chỉ dựa vào đám giá áo túi cơm các ngươi?”
Mười vị trưởng lão ổn định thân hình, vẻ mặt kinh hãi nhìn Lãnh La.
Phương Văn Hiển trào phúng nói: “Lãnh La, có phải Ma Thiên Các chỉ có thể dựa vào ngươi để chống đỡ không? Ba trăm năm trước ngươi làm đủ mọi chuyện xấu, bây giờ còn giả vờ làm thần thủ hộ nữa à? Chậc chậc chậc… Hay là bây giờ ngươi phản chiến đi. Sau khi san bằng Ma Thiên Các, ngươi sẽ được tính công lao không nhỏ, thấy thế nào?”
Lần này Lãnh La không thèm trả lời, thân hình biến mất ngay tại chỗ.
Phương Văn Hiển không khỏi căng thẳng, mà mười vị trưởng lão cũng trở nên cực kỳ đề phòng. Chẳng lẽ Lãnh La không bị thương?
Oanh! Pháp thân xuất hiện, co rút rồi lại bành trướng.
Lần này pháp thân xuất hiện bên cạnh Phương Văn Hiển, đồng thời Lãnh La còn đánh ra một chưởng.
Phương Văn Hiển nhíu mày, hai tay đỡ đòn. Ầm! Đám người lại bay ngược ra sau.
“Điệp Ảnh Trọng Trọng.”
Hai tay Lãnh La chập lại, biến tới biến lui mấy lần, nguyên khí rung động, một giây sau trên trời xuất hiện vô số bóng đen công kích về phía Phương Văn Hiển.
Phanh phanh phanh! Chưởng ấn chằng chịt như vũ bão đánh vào người Phương Văn Hiển.
“Đại trưởng lão!”
“Đại trưởng lão!”
Đám người kinh hãi không thôi. Quá mạnh! Bát diệp Lãnh La thật là đáng sợ!
Hoa Vô Đạo và đám đệ tử Ma Thiên Các đều hưng phấn không thôi.
Phương Văn Hiển bay ngược ra sau té xuống đất. Lãnh La lăng không đứng khoanh tay. “Chỉ có thế thôi à?”
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Mười tên trưởng lão đều không ngờ được Lãnh La lại bộc phát năng lượng cường đại như vậy. Ngay cả Hoa Vô Đạo cũng chấn động trước biểu hiện của Lãnh La.
Các đệ tử Ma Thiên Các đều cho rằng Lãnh La am hiểu về đào độn chi thuật, sức chiến đấu kém xa Phan Ly Thiên. Nhưng thật không ngờ khi hắn nổi điên lại đáng sợ như vậy.
Phương Văn Hiển ho khan kịch liệt, gian nan đứng dậy phun ra một búng máu tươi rồi ngẩng đầu lên. “Ha ha… quả nhiên là ngươi bị thương.”
“Đại trưởng lão.” Mười vị trưởng lão hạ xuống đứng chắn trước người Phương Văn Hiển, đồng thanh nói: “Hợp lực!”
Mười người tạo thành hình kim tự tháp, người đứng sau đặt song chưởng trên lưng người đứng trước, vị trưởng lão đứng trên cùng nhận lực lượng rồi đánh ra một chưởng ấn thật lớn về phía Lãnh La.
Lãnh La đạp không lùi về sau.
“Lại hợp lực!”
Thêm một chưởng ấn cực lớn bay về phía Lãnh La, tốc độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Oanh!
Hoa Vô Đạo đột nhiên thi triển Lục Hợp Đạo Ấn bao bọc lấy Lãnh La. Chưởng ấn cực lớn kia nện vào Lục Hợp Đạo Ấn, cương khí văng ra tứ tán.
“Sư phụ, nghe lời khuyên của ta, mau rời khỏi Ma Thiên Các.” Chương Phi Phàm đứng phía sau lại kêu lên.
Người khác nói ra lời này, Hoa Vô Đạo không tức giận. Nhưng Chương Phi Phàm là đồ đệ khi xưa hắn dốc lòng dạy dỗ, vậy mà bây giờ lại về phe người khác khiên chiến hắn. Sao hắn có thể không giận dữ.
Hoa Vô Đạo đạp Bát Quái Ấn bước từng bước về phía trước. Lục Hợp Đạo Ấn cũng di chuyển theo.
Mười vị trưởng lão vẫn không ngừng tấn công vào bình chướng của Lục Hợp Đạo Ấn nhưng không cách nào phá hỏng nó.
“Thất diệp? Ngươi đã tấn thăng lên thất diệp? Phương Văn Hiển gian nan đứng dậy, hốt hoảng thốt lên.
Chuyện Hoa Vô Đạo có tâm kết, mọi người trong Vân Tông đều biết. Suốt hai mươi năm trời hắn không có dấu hiệu đột phá, không ngờ vừa vào Ma Thiên Các được một thời gian ngắn lại đề thăng tu vi lên thất diệp.
Một người thất diệp, một người bát diệp giả vờ bị thương… Tu vi của mười vị trưởng lão cao nhất chỉ có ngũ diệp, làm sao mà đánh nữa?
Phương Văn Hiển hạ lệnh: “Bày trận!”
“Được!”
Mười vị trưởng lão lập tức điều chỉnh vị trí. Cũng chính lúc này, thân ảnh Lãnh La lại nhoáng lên.
“Muộn rồi!”
Từng đạo tàn ảnh đánh tới, pháp thân bát diệp lại nở rộ!
Đối mặt với phương thức tấn công như vũ bão này, bọn hắn chỉ có thể né tránh. Nhưng Lãnh La sao có thể để bọn hắn có cơ hội làm thế, tốc độ không ngừng tăng lên.
Oanh!
Đám trưởng lão bay ngược ra ngoài.
Lúc này Hoa Vô Đạo cũng đạp không bước tới, đánh ra một chưởng. Ầm! Đánh trúng một trưởng lão, trưởng lão này lập tức phun ra máu tươi.
“Hoa Vô Đạo còn học công kích?!”
Đoan Mộc Sinh ngự không bay xuống phía chân núi, tay cầm Bá Vương Thương.
Chư Hồng Cộng thấy thế bật cười ha hả. “Ma Thiên Các uy vũ! Các lão đầu uy vũ!”
Chiêu Nguyệt quay sang lườm hắn bằng ánh mắt hết sức ghét bỏ.
Cùng lúc đó, Lãnh La liên tục bộc phát lực lượng, nhào về phía Phương Văn Hiển.
Hoa Vô Đạo dùng Lục Hợp Đạo Ấn bao phủ lấy mười vị trưởng lão khiến bọn hắn không thể tránh thoát.
Ai nói Lục Hợp Đạo Ấn chỉ là chiêu thức phòng ngự co đầu rụt cổ? Đây thực tế là một lồng giam di động tuyệt hảo!
Lúc này bọn hắn mới giật mình phát hiện, cường giả không chỉ có Lãnh La, mà còn có Hoa Vô Đạo.
“Pháp thân!” Mười vị trưởng lão đồng thời hét to!
Mười toà pháp thân lập tức xuất hiện, pháp thân chồng chất lên nhau toả kim quang đến chói mắt.
Oanh!
“Hoa Vô Đạo! Nhận lấy cái chết!”
Mười vị trưởng lão phối hợp ăn ý vô cùng. Một kích bạo phát. Tình hình chiến đấu thay đổi trong nháy mắt, không rõ đến cuối cùng ai thắng ai thua.
Đám tu hành giả quan chiến trong rừng cây xem mà kinh hồn táng đảm.
“Hỏng bét! Hoa trưởng lão gặp nguy hiểm!”
Vù! Vù!
Từng đạo tiễn cương từ Ma Thiên Các bắn xuống! Hoa Nguyệt Hành trừng to mắt kéo dây cung, dùng hết sức lực bình sinh và tốc độ nhanh nhất có thể, năng lượng toàn thân tăng đến cực hạn.
Phanh phanh phanh! Tiễn cương bắn trúng một vị trưởng lão đứng gần nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận