Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1520

Đương nhiên tốc độ hội tụ sẽ không nhanh như trong cổ trận, muốn tích lũy cũng cần thời gian.
Điểm công đức: 91.760 điểm.
Nghèo quá sức nghèo. Cũng may hắn còn một tấm át chủ bài Thẻ Hàng Cách bản cường hoá, lại có Lục Ngô, dù gặp phải chân nhân cũng không sợ.
“Một năm ở đây bằng mười năm ở ngoại giới… Có lẽ còn hơi chậm.”
Lục Châu vỗ một chưởng xuống đất, Trấn Thọ Thung lại khuếch trương, nhưng lần này dường như nó đã đến cực hạn.
“Linh tính không đủ, không thể phát huy ra uy lực lớn nhất.” Lục Châu lẩm bẩm.
Nhưng có thể đạt tới tốc độ nhanh gấp mười lăm lần bên ngoài đã là không tệ.
Việc tu hành nhanh gấp 15 lần, vậy lĩnh hội Thiên thư thì sao?
Lục Châu nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư. Hắn cảm giác được tốc độ lĩnh hội tăng lên khoảng 5 lần.
Xem ra con đường tu hành Thiên thư còn khó hơn con đường tu hành thông thường gấp ba lần.
Nhưng không sao, hắn vẫn còn Tử Lưu Ly. Chờ đến lúc Tử Lưu Ly khôi phục, sử dụng hai món một lúc thì tốc độ chứa đầy lực lượng Thiên Tướng sẽ càng thêm nhanh chóng.
Sáu canh giờ trôi qua, lực lượng Thiên Tướng đã bão hoà.
Lục Châu gọi ra lam pháp thân, tác dụng của Thẻ Dịch Dung và Thẻ Ẩn Tàng đã biến mất từ lâu, toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh màu xanh lam xuất hiện, toả ra quang mang xanh thẳm. Lực lượng Thiên Tướng tựa như mê vụ quanh quẩn bao bọc lấy pháp thân.
“Nữa không?”
Lục Châu thoáng nghĩ ngợi rồi phất tay. Lam pháp thân đáp xuống đất, chạm vào một phần Trấn Thọ Thung vừa ló lên.
Vòng xoáy xuất hiện, Lục Châu không do dự lựa chọn tấn thăng. Sinh cơ trong Trấn Thọ Thung truyền vào lam pháp thân.
Cùng lúc đó, sâu trong cánh rừng dưới chân núi.
Tiểu Diên Nhi đang khoanh chân ngồi, bàn tay nhanh nhẹn thả viên Mệnh Cách Chi Tâm vào Mệnh Cung rồi lập tức rút tay về, dùng hai tay che mặt.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng nàng vẫn rất sợ đau. Nàng không dám nhìn biến hoá trong Mệnh Cung, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Không đau, không đau, không đau đâu mà…”
Két. Thanh âm thanh thuý vang lên.
Cái gì đó?
Tiểu Diên Nhi giật mình thả tay xuống, nhìn vào khu vực Mệnh Cung, hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng viên Mệnh Cách Chi Tâm đâu nữa.
“Ơ… Mệnh Cách Chi Tâm của ta đâu?”
“Tiểu Hỏa Phượng, ngươi ăn vụng hả?” Nàng xách cổ tiểu Hỏa Phượng lên hỏi.
Chíp chíp chíp… tiểu Hỏa Phượng mộng bức nhìn nàng. Oan ức nha!
Tiểu Diên Nhi nghi ngờ vỗ vào bụng tiểu Hỏa Phượng, phát hiện bụng nó lép kẹp mới lẩm bẩm: “Oan uổng ngươi rồi.”
Nàng nghi hoặc gãi đầu, nhìn Mệnh Cung phẳng lì mà trong đầu toàn dấu chấm hỏi.
Két.
Một khu vực trên Mệnh Cung hình thành Mệnh Cách, chỉ trong giây lát đã hõm vào thành hình cái phễ. Đây chính là giai đoạn thứ hai khi khai Mệnh Cách.
“Ớ…”
Tiểu Diên Nhi lấy bản đồ Mệnh Cách ra xem, tự nhủ: “Hình như không có sai, đúng là ô Đồng cung. Vậy là… thành công rồi?”
Thật là hoang mang nha.
Khi sư phụ bế quan, Tiểu Diên Nhi thường đi tìm đại sư huynh để thỉnh giáo. Đại sư huynh dặn dò nàng rất nhiều lần, việc khai Mệnh Cách lần đầu sẽ cực kỳ đau đớn giày vò, nhưng chỉ cần vượt qua là trăng sáng mây tan. Tiền đồ của nàng sẽ vô cùng tươi sáng, bước vào cánh cửa Thiên Giới Bà Sa.
Nhưng Tiểu Diên Nhi chẳng thấy đau đớn chút nào, còn tưởng rằng mình đã làm sai.
“Chú tâm.” Tiểu Diên Nhi ngồi xếp bằng xuống, quan sát biến hoá trên Mệnh Cung.
Dưới tác dụng của Trấn Thọ Thung, tốc độ hấp thu thọ mệnh của cái phễu cũng tăng lên 15 lần. Nửa canh giờ sau, liên toạ ngừng xoay tròn, khu vực Mệnh Cách sáng lên toả ra lưu quang.
“Vậy là xong rồi?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc vô cùng.
Vù!
Ngu Thượng Nhung đáp xuống nhánh cây, tay ôm kiếm nở nụ cười nói: “Chúc mừng cửu sư muội khai Mệnh Cách thành công.”
“A? Nhị sư huynh, như vậy là được rồi sao?”
“Đúng thế.”
“Nhưng mà… muội chẳng có cảm giác gì cả.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Lúc trước khi sư phụ khai Mệnh Cách ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa tốn khoảng hai canh giờ, đại sư huynh mất chừng năm ngày, ta cũng mất tầm đó. Trấn Thọ Khư gia tăng tốc độ lên 15 lần, thiên phú của muội vốn đã hơn xa các sư huynh, lại thêm đã dừng ở cảnh giới thập diệp thật lâu, Thái Thanh Ngọc Giản vô cùng vững chắc, muội khai Mệnh Cách như dưa chín thì rụng cuống mà thôi, nửa canh giờ cũng không ngoài muốn.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu nói: “Đa tạ nhị sư huynh.”
“Mệnh Cách đã mở ra, muội hãy nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa đi.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi gật đầu. “Nhị sư huynh, huynh không tu luyện sao?”
“Ta đang đi tìm tứ sư đệ.” Hư ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên rồi biến mất.
Ngu Thượng Nhung đã hấp thu xong Mệnh Cách Chi Tâm, đến tìm Minh Thế Nhân để lấy thêm Mệnh Cách Chi Tâm về tiếp tục hấp thu.
Người Quân Tử Quốc vốn đoản mệnh, tuổi thọ chỉ bằng một nửa người khác. Tại nơi này tốc độ hấp thu thọ mệnh tăng 15 lần, hắn là người phải bỏ ra đại giới lớn nhất, cho nên càng trân quý từng giây từng phút tu hành trong Trấn Thọ Khư.
Tiểu Diên Nhi yên lòng, ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu vận chuyển đan điền khí hải, ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa.
Từ Bách Kiếp Động Minh tiến vào Thiên Giới Bà Sa sẽ thay đổi toàn bộ cấu tạo, trên lý luận sẽ rất đau. Nhưng điều ngạc nhiên là quá trình đã diễn ra một nửa mà Tiểu Diên Nhi chỉ cảm thấy hơi không thoải mái, tuyệt đối chẳng đau đớn chút nào.
Đầu tiên là Mệnh Cung. Trong Mệnh Cung chỉ có một Mệnh Cách đang xoay tròn, dần dần tạo thành hình quang bàn, tựa như có một con dao giải phẫu vô hình đang không ngừng phác hoạ đồ án lên đó.
“Đây chính Mệnh Bàn?”
“Sư huynh đã nói, phác hoạ Mệnh Bàn là cơ sở để ngưng tụ Tinh Bàn. Phải tập trung.”
Tiểu Diên Nhi nín hơi ngưng thần, vô cùng nghiêm túc và chuyên chú.
Chíp chíp… tiểu Hỏa Phượng đột nhiên vỗ cánh đi tới bên cạnh Mệnh Cung, há mồm ra:
Khè !
Nó phun ra một ngọn lửa nhỏ.
Tiểu Diên Nhi vung tay hất nó văng ra xa, lẩm bẩm: “Đáng ghét.”
Tiểu Hỏa Phượng đụng trúng một gốc cây rồi rơi xuống đất.
Khai Tinh Bàn là việc vô cùng trọng yếu, nếu thất bại chính là đả kích nặng nề với Tiểu Diên Nhi.
Mà nàng và tiểu Hỏa Phượng đã ở chung một khoảng thời gian, nó như sủng vật của nàng. Tiểu Hỏa Phượng không sợ Tiểu Diên Nhi, sau khi rơi xuống đất lại vỗ cánh chạy tới bên Mệnh Cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận