Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 498

Dù sao người này cũng là cao thủ thất diệp, nếu không phải Phong Thanh Hà đã bị sư phụ đánh trọng thương từ trước thì Minh Thế Nhân đã chẳng dám trêu chọc nhân vật bậc này.
Minh Thế Nhân không ngừng lùi lại, rốt cuộc lùi tới giữa rừng.
Vụt!
Phong Thanh Hà đột nhiên lăng không lui lại, ánh mắt đảo khắp xung quanh. “Ngươi cố ý dẫn ta tới đây?”
“Thật thông minh.” Minh Thế Nhân gật đầu.
“Đáng tiếc, ngươi còn non lắm.”
Ông! Phong Thanh Hà gọi ra pháp thân. Hắn muốn giải quyết Minh Thế Nhân thật nhanh trước khi trạng thái thiêu đốt khí hải kết thúc. Thời gian càng kéo dài hắn sẽ càng bất lợi.
Vốn là tu vi thất diệp nhưng vì đã thiêu đốt khí hải hơn phân nửa nên tu vi Phong Thanh Hà chỉ còn tương đương lục diệp. Nhưng để đối phó với Minh Thế Nhân thì lục diệp hẳn là đủ rồi.
“Lợi hại, ta chạy đây !”
Minh Thế Nhân không phải người ngu, không có ý định lấy cứng chọi cứng. Hắn điểm nhẹ mũi chân, tung người ẩn vào trong rừng cây.
Oanh! Pháp thân đánh gãy một mảng cây cối chọc trời. Phong Thanh Hà lăng không lơ lửng quan sát bên dưới.
Từ xa chợt truyền đến giọng trêu chọc của Minh Thế Nhân. “Ê, ta ở đây nè.” Minh Thế Nhân đứng sau cây đại thụ bên trái, ngoắc ngoắc tay với hắn.
Phong Thanh Hà không thèm đáp lời, tung ra đạo đạo chưởng ấn, pháp thân bay về phía đám cây cổ thụ.
Phanh phanh phanh!
Thân ảnh Minh Thế Nhân lấp loé, di chuyển khắp nơi. Đánh không lại chẳng lẽ ta lại chạy không thoát?
Đánh được một lúc, Phong Thanh Hà bắt đầu cảm thấy không ổn. Không thể cứ tiếp tục như vậy. Hắn lần đầu gặp được người giảo hoạt như tên này.
Phong Thanh Hà lấy từ trong ngực ra một xấp đạo phù. Ngón trỏ xẹt qua, xấp đạo phù cháy rừng rực rồi bay về phía rừng cây.
Chỉ trong phút chốc, toàn bộ rừng cây đều bùng cháy dữ dội. Phong Thanh Hà hài lòng bay lên cao quan sát khu vực rừng cây bị thiêu đốt, đồng thời cảnh giác sợ có cao thủ khác xuất hiện.
“Ui da! Xem như ngươi lợi hại!”
Minh Thế Nhân bị lửa thiêu hừng hực, lập tức gọi ra cương khí hộ thể rồi bay về phía hẻm núi phía trước. Bên đó không có rừng cây, không sợ bị đám cháy lan tới.
“Muốn đi? Chết cho ta !”
Phong Thanh Hà lại vứt ra mấy tấm đạo phù. Đạo phù vừa cháy lên, trên không trung chợt xuất hiện một trận văn lóng lánh kim quang, hoá thành một ấn phù khoá chặt vị trí của Minh Thế Nhân.
Phong Thanh Hà điều động pháp thân toàn lực nhào về phía Minh Thế Nhân, đập hắn thành bánh thịt! Cách biệt mấy cảnh giới nên Phong Thanh Hà hoàn toàn nghiền ép Minh Thế Nhân, toàn bộ mánh khoé và giảo hoạt đều không còn ý nghĩa.
Pháp thân đập mạnh xuống đất tạo thành một hố sâu hình tròn. Hẳn là đối thủ đã bị ép thành bánh thịt.
“Ha ha ha…” Phong Thanh Hà đắc ý cười. “Đệ tử Ma Thiên Các? Đáng đời ngươi.”
Lúc này Phong Thanh Hà đã không còn cái gọi là phong độ nên có của một chưởng môn, có vẻ hơi mất lý trí.
Nhiều năm như vậy mà phe chính đạo vẫn chưa từng đánh chết được một tên đệ tử Ma Thiên Các nào. Dù là kẻ có tu vi thấp như Chư Hồng Cộng cũng có thể hoá nguy thành an. Nay có thể giết được một người, Phong Thanh Hà sao có thể không vui vẻ.
Hắn ngửa đầu lên trời cười điên cuồng rồi phong bế lại huyệt đạo đan điền khí hải. Pháp thân cũng đồng thời biến mất.
Đúng lúc này, từ trong hố sâu bay ra một đạo thân ảnh, đánh mạnh về phía Phong Thanh Hà.
Ầm! Phong Thanh Hà bay ngược ra sau.
Minh Thế Nhân nâng tay, Ly Biệt Câu lơ lửng trong lòng bàn tay hắn. “Quả nhiên ngươi rất mạnh, mạnh tới mức buộc ta phải sử dụng một phần ba thực lực.”
Phong Thanh Hà thông minh một đời lại hồ đồ trong phút chốc. Khi hạ xuống đất, hắn cau mày, cố nhịn xuống cơn đau nhức truyền tới. “Thổ độn?”
“Một chút kỹ xảo tầm thường, học chơi thôi.” Minh Thế Nhân chậm rãi bước tới.
Phong Thanh Hà có thể sống sót trong tay Cơ lão ma cửu diệp, vậy mà lại bị một đệ tử nho nhỏ của Ma Thiên Các tính kế, sao hắn có thể cam tâm.
“Vậy thì cùng chết đi !”
Phong Thanh Hà vỗ vào đan điền, xông về phía trước. Ông! Minh Thế Nhân đột nhiên gọi ra pháp thân!
Phong Thanh Hà trầm giọng nói: “Tam diệp? Đúng là không biết tự lượng sức!” Hai tay hắn không ngừng đánh ra chưởng ấn.
Minh Thế Nhân đột nhiên lăng không bay lên, Ly Biệt Câu trong tay cứng rắn chống đỡ thế công của Phong Thanh Hà.
Oanh! Hai tay Minh Thế Nhân run lên nhưng vẫn đứng vững, ngược lại người bị chấn bay là Phong Thanh Hà.
Phong Thanh Hà bị đánh bay, hai mắt trợn to, không dám tin nhìn Minh Thế Nhân đang lăng không đuổi theo.
“Tứ diệp?”
Khoé miệng Minh Thế Nhân nhếch lên thành một nụ cười, vũ khí thiên giai trong tay loé lên hàn mang. “Ngươi rất được, sắp bức ta sử dụng tới hai phần ba thực lực!”
Phong Thanh Hà cảm thấy da đầu run lên. Hắn đã khinh địch! Vì để giảm bớt hậu quả do khí hải thiêu đốt nên hắn không bộc phát lực lượng!
“Ngươi không giết được ta!” Phong Thanh Hà tiếp tục giãy giụa.
Nhưng thân ảnh Minh Thế Nhân đã thoắt một cái biến mất.
Phong Thanh Hà căng thẳng. Trong khoảnh khắc bị chấn bay ngược, hắn vô cùng sợ hãi. Đây thật sự là áp lực của một Nguyên Thần cảnh tứ diệp sao?
Vù!
Hàn mang hiện lên. Phong Thanh Hà đáp xuống đất, hắn cũng nhìn thấy đạo hàn mang vừa rồi.
Dường như không phát sinh chuyện gì khác.
Hư ảnh của Minh Thế Nhân dừng lại ngay sau lưng Phong Thanh Hà.
Chiến đấu kết thúc.
Minh Thế Nhân mỉm cười cầm Ly Biệt Câu quan sát một chút rồi lắc đầu, nhặt một phiến lá dưới đất lên lau lau lưỡi đao.
Phong Thanh Hà cười ha hả. “Ta đã nói rồi, ngươi không giết được ta!”
Minh Thế Nhân không thèm để ý đến Phong Thanh Hà nữa mà đi về phía hẻm núi. Hắn muốn xem thử Phong Thanh Hà đã lưu lại hậu chiêu gì trong đó.
Phong Thanh Hà nhướng mày. Vừa định xoay người lại đã thấy nơi cổ truyền đến cảm giác mát lạnh… Gió thổi tới, dường như có chất lỏng nào đó đang chảy ra.
Phong Thanh Hà đưa tay lên sờ vào cổ. Năm ngón tay hắn dính đầy máu tươi đỏ thắm!
Một cảm giác đau đớn lan truyền khắp toàn thân hắn. Hắn muốn gào thét nhưng cổ họng chỉ có thể nghẹn ngào phun ra mấy tiếng khục khục.
Trời đất quay cuồng, Phong Thanh Hà ngã xuống.
Minh Thế Nhân biết rõ trên người Phong Thanh Hà có một loại bảo vật bảo mệnh nào đó, nhưng hắn rất cẩn thận, không hề vội vàng đoạt vào tay.
Loại tu hành giả cường đại như Phong Thanh Hà, dù là bị đánh giết thì trước khi chết cũng có thể cắn ngược đối thủ một cái. Phong Thanh Hà có thể trốn thoát khỏi tay sư phụ chứng tỏ tâm cơ của hắn không cạn.
Ngoài mặt Minh Thế Nhân đánh giết hắn có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực tế đã tốn không ít tâm huyết. Có bảo vật hộ thân thì sao, phần cổ vẫn lồ lộ ra ngoài đó thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận