Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 573

Tiếng gào của Thiên Cẩu có mang theo âm công, người bình thường sẽ không chịu đựng nổi. Nhưng Hải Loa lại trông rất yên ổn không có việc gì.
Nếu Hải Loa có thể tu luyện thì thu nàng làm đồ đệ cũng không tệ.
Cái gì mà Hải thượng sinh minh nguyệt, Thiên nhai cộng thử thời, đi gặp quỷ đi nha.
“Ngươi có bằng lòng đi cùng lão phu đến Bồng Lai đảo một chuyến không?” Lục Châu hỏi.
“Vâng.” Hải Loa gật đầu.
Khi hai người vừa định rời đi, Tiểu Diên Nhi đột nhiên chạy tới, tay cầm một bộ quần áo màu xanh lam nhạt.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lục Châu nghi hoặc nhìn Tiểu Diên Nhi. Tiểu nha đầu này thích nơi náo nhiệt, hẳn là cũng muốn đi cùng đây.
“Có chuyện gì?”
Tiểu Diên Nhi đi đến bên cạnh Hải Loa nói nhỏ: “Đây là Vân Thường Vũ Y nhị sư huynh tặng cho ta, ta tặng… à không, cho muội mượn đó. Chờ khi nào muội mạnh mẽ bằng ta thì trả lại cho ta nhé.”
Hải Loa nhìn Vân Thường Vũ Y rồi gật đầu nói: “Vâng, tạ ơn Diên Nhi tỷ tỷ.”
“Đừng khách khí.”
Hai tiểu nha đầu quay về gian phòng để Hải Loa thay Vân Thường Vũ Y vào.
Thân hình của hai nàng không khác biệt bao nhiêu, chiều cao cũng bằng nhau. Sau khi Hải Loa mặc Vân Thường Vũ Y trông nàng lại càng giống tinh linh trong rừng sâu.
Quan hệ của hai tiểu nha đầu tốt ngoài dự liệu của Lục Châu.
Tiểu Diên Nhi đi đến trước mặt sư phụ nói: “Đồ nhi cung tiễn sư phụ.”
“Ngươi không đi sao?” Lục Châu vuốt râu nói.
Nha đầu này đột nhiên trở nên hiểu chuyện khiến Lục Châu còn chưa kịp quen.
“A?”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi thôi.” Lục Châu xoay người bước đi.
Tiểu Diên Nhi đầu đầy hoang mang và nghi hoặc.
Bây giờ đòi lại Vân Thường Vũ Y có còn kịp không?
Lục Châu vốn có dự định mang Tiểu Diên Nhi theo. Hải Loa không biết tu hành, có Tiểu Diên Nhi bảo vệ nàng vẫn tốt hơn.
Ba người đứng trên lưng Bạch Trạch, rời khỏi Ma Thiên Các bay về phía đông nam.
Bay trọn một ngày, ba người đến bờ biển phía đông bèn hạ xuống nghỉ ngơi một lát.
“Sư phụ, đằng kia có hòn đảo lơ lửng giữa không trung kìa!” Tiểu Diên Nhi mừng rỡ chỉ tay về phương xa như vừa phát hiện đại lục mới.
Trên bầu trời trong xanh không một gợn mây, hòn đảo lơ lửng hiện ra rất rõ ràng. Trông như gần ngay trước mắt nhưng kỳ thực rất xa.
Lục Châu vừa gật đầu, chưa kịp mở miệng trả lời thì bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm: “Bái kiến Cơ lão tiền bối.”
Lục Châu giật mình quay lại. Ở nơi này còn gặp được người quen sao?
Vừa xoay người lại, Lục Châu nhìn thấy một tu hành giả trung niên đi cùng mười mấy tên kiếm tu đang đứng sau lưng mình. Chẳng có gương mặt nào trông quen thuộc cả.
Lục Châu bèn lên tiếng: “Ngươi biết lão phu?”
Nam tử trung niên cười ha hả rồi nhìn Lục Châu một phen mới nói:
“Công nhận lão nhân gia người cải trang thế này trông giống hệt người thật luôn đó.”
Từ sau vụ Đinh Phồn Thu, Lục Châu cho rằng sẽ không ai dám giả mạo mình nữa, không ngờ đám tu hành giả này vẫn vô cùng to gan lớn mật.
Tưởng Lễ Trí cười nói: “Lão tiên sinh, vừa rồi câu hỏi của ngài rất có khí thế. Tiếp tục duy trì nhé.”
“Hả?” Lục Châu nhíu mày, uy nghiêm nói: “Lão phu đích thực là chủ nhân Ma Thiên Các.”
Tưởng Lễ Trí cười to: “Vâng vâng vâng… Bái kiến Cơ lão tiền bối.”
Hắn không chỉ nói miệng mà còn bảo cả đám người sau lưng mình cùng nhau khom người hành lễ, nhưng ánh mắt và ngữ khí của bọn hắn lại đầy vẻ trêu đùa.
Đám đệ tử kiếm tu sau lưng đồng thanh nói: “Đệ tử Thái Hư Học Cung tham kiến Cơ lão tiền bối.”
Lục Châu hỏi: “Thái Hư Học Cung?”
“Đúng vậy.” Tưởng Lễ Trí ngạo nghễ đáp.
Lục Châu nhớ lại khi đến tế thiên đài, người của Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái cùng tranh đoạt Hải Loa.
Loại môn phái như thế sẽ tốt bụng đến mức chạy đến trợ giúp Bồng Lai Môn?
Một người tên Tưởng Lễ Trí, một người tên Tưởng Nhân Nghĩa, thật đúng là biết đặt tên.
“Các ngươi cũng nhận được lời mời của Bồng Lai đảo?” Lục Châu lại hỏi.
Nghe vậy, Tưởng Lễ Trí đứng thẳng người dậy chắp tay nói với Lục Châu:
“Lão tiên sinh, đại khái chính là như vậy, chuyện cụ thể thì ta không biết. Lát nữa đến Bồng Lai đảo thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Nói xong hắn phất tay, cùng các đệ tử Thái Hư Học Cung đạp không bay đi.
Lục Châu nhìn về phía hòn đảo lơ lửng, trên đảo còn có dòng nước đổ xuống. Lúc này tầng bình chướng quanh đảo tản mát ra lực lượng yếu ớt, quang mang lập loè.
“Diên Nhi, chúng ta đi.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi mang theo Hải Loa bay về phía hòn đảo.
Đúng như lời Lục Châu nói, hòn đảo trông có vẻ gần nhưng thật ra lại cách rất xa. Ba người phi hành một đoạn thời gian mới đến gần hòn đảo.
Bồng Lai đảo kỳ thực do năm hòn đảo nhỏ hợp thành, bốn hòn đảo xung quanh bao bọc lấy một hòn đảo lớn nhất ở giữa. Mỗi hòn đảo đều toát ra ánh sáng xanh lam khúc xạ từ mặt biển.
Trên các hòn đảo đều có cây cối um tùm tươi tốt, không nhuốm bụi trần.
“Thật là đẹp.” Hải Loa ngưỡng mộ thốt lên.
“Bên đó nhiều người ghê.” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía lối vào.
Mọi lối đi trên đảo đều được lát bằng gạch đá, Bồng Lai đảo rõ ràng đầu tư không ít.
Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bay về phía hòn đảo đó.
Đúng lúc này, trong đám đông có một người bước ra nghênh đón. “Cơ lão tiền bối, lại gặp mặt rồi.”
Người này chính là trưởng lão Mã Khánh của Thanh Vân Kiếm Phái mấy hôm trước vừa giúp Lục Châu đánh giết đám người Nhu Lợi.
Sau lưng Mã Khánh còn có rất nhiều đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái. Các đệ tử đồng thời khom người hành lễ với Lục Châu khiến những người khác chú ý nhìn sang.
Các tông môn xuất hiện ở đây về cơ bản đều có quen biết nhau. Lục Châu thản nhiên nói: “Không cần đa lễ.” Sau đó bắt đầu quan sát hòn đảo nằm ở giữa.
Đại trưởng lão Tưởng Lễ Trí của Thái Hư Học Cung cười ha hả đi tới, vỗ vỗ bả vai Mã Khánh nói: “Mã huynh, chúng ta quả thật là tâm ý tương thông!”
Mẹ nó ai tâm ý tương thông với ngươi? Ta rất thẳng!
Mã Khánh đứng né sang một bên, tránh xa Tưởng Lễ Trí một chút.
Tưởng Lễ Trí tiếp tục nói: “Ta phải công nhận, vị lão tiên sinh này là người giả trang giống Cơ lão tiền bối nhất. Mã huynh có thấy vậy không?”
Mã Khánh nhíu mày nhìn Tưởng Lễ Trí như đang nhìn bệnh nhân tâm thần. “Ta chả hiểu ngươi đang nói cái gì. Vị này chính là tổ sư gia Ma Thiên Các! Đừng có vô lễ!”
Tưởng Lễ Trí khẽ giật mình, sau đó lại cười vang. “Ta hiểu, ta hiểu… Mã huynh thật là thú vị, nhưng mà ta thích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận