Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1444

Phong Linh Cung còn có người dùng được, Thánh Giả Quyền Trượng thì có vẻ dư thừa.
Lục Châu xem lại cột vũ khí:
Vị Danh, Ngọc Phất Trần thiên giai, Tử Lưu Ly hợp cấp, Tam Xoa Kích hoang cấp sơ, Phiền Lung Ấn hồng cấp, Long Ưng Chi Nộ hoang cấp, Thiểm Ảnh Câu hoang cấp, Thất Tinh Kiếm hoang cấp, Thánh Giả Quyền Trượng hồng cấp, Phong Linh Cung hồng cấp.
“Hay là phân giải bớt?”
Đại đa số người Ma Thiên Các đều đã có vũ khí thích hợp, độ phù hợp lên tới hoàn mỹ, phẩm giai không ngừng tăng lên. Chẳng bằng bây giờ tích lũy một chút vật liệu.
“Phân giải Thiểm Ảnh Câu.” Lục Châu mặc niệm.
[Ting ! phân giải Thiểm Ảnh Câu, thu hoạch được 2 Hoả Linh Thạch, 1 Thiểm Diệu Chi Thạch.].
Không tệ nha.
“Phân giải Tam Xoa Kích.”
[Ting ! phân giải Tam Xoa Kích, thu hoạch được 1 Thiểm Diệu Chi Thạch.].
Hơi lỗ rồi. Thôi kệ, có còn hơn không.
“Phân giải Long Ưng Chi Nộ.”
[Ting ! phân giải Long Ưng Chi Nộ, thu hoạch được 1 Hoả Linh Thạch, 1 Thiểm Diệu Chi Thạch.].
Lục Châu lắc đầu cảm thán vận khí của mình không tốt. “Nếu có thể phân giải ra Huyền Vi Thạch thì lời to.”
Huyền Vi Thạch là vật liệu đoán tạo vũ khí lên Hằng cấp. Tinh hoa Hắc Diệu Thạch tuy rằng quý giá nhưng có thể tìm được nhờ đào quáng, còn Huyền Vi Thạch chỉ có thể tìm được trong bí ẩn chi địa, còn quý hiếm hơn cả Hắc Diệu Thạch.
Sau khi phân giải ba vũ khí vô dụng nhất, Lục Châu không phân giải nữa mà nhắm mắt lại, lĩnh hội Thiên thư.
Trời chạng vạng tối.
Lục Châu mở mắt rời khỏi Đông Các.
Thân thể Lục Ngô rất khổng lồ, chỉ cần liếc mắt nhìn đã biết nó đang ở chỗ nào.
“Lục Ngô.” Lục Châu gọi.
Lục Ngô chậm rãi xoay người lại, từ trên một ngọn sơn phong hạ xuống, mở miệng nói: “Lục chân nhân, bản hoàng có một thỉnh cầu.”
“Nói đi.”
“Hình như bản hoàng… đã đắc tội hết đám đồ đệ của ngươi rồi. Có thể thay bản hoàng giải thích một chút không?” Lục Ngô lúng túng nói.
Lục Châu cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Đừng lo lắng, bọn hắn không nhỏ mọn như vậy đâu.”
Lục Ngô lắc đầu. Nó đã biết rõ, mười đại đệ tử Ma Thiên Các không đủ mặt ở nơi này, hiện tại chỉ có mấy người, mà tương lai bọn hắn đều sẽ là Chí Tôn.
Không được, nhất định phải giải thích rõ ràng.
Nếu trong số này có một người có thù tất báo, sau này nó không có quả ngon để ăn!
“Lục chân nhân, đây là thỉnh cầu nhỏ của bản hoàng.” Lục Ngô hạ giọng nói.
Thấy thái độ nó chấp nhất, Lục Châu bèn bảo: “Có lão phu ở đây, bọn hắn còn có thể làm gì ngươi?”
Lục Ngô không đồng ý nói: “Ta thừa nhận chân nhân rất mạnh, nhưng mà so sánh với Chí Tôn… thì cách rất xa.”
Lục Châu hiếu kỳ hỏi: “Cách bao xa?”
“Tựa như là bề rộng của bí ẩn chi địa vậy đó.”
Cái thuyết pháp gì mà mơ hồ thế?!
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Ngươi gặp Chí Tôn bao giờ chưa?”
Lục Ngô lắc đầu.
Chưa gặp mà còn ví von khoa trương như vậy?
Lục Châu nghi ngờ nói: “Ngay cả ngươi cũng chưa từng gặp Chí Tôn, biết đâu trên đời này không hề có Chí Tôn tồn tại?”
“Chắc chắn có.”
Lục Ngô ngẩng đầu nhìn lên không trung, bầu trời xanh thẳm với mấy đám mây trắng lững lờ trôi khiến nó thất thần.
“Có thể khiến chân nhân không dám vượt ranh giới, có thể quản lý đám cân bằng giả… bọn hắn vẫn luôn tồn tại.”
“Vậy vì sao lại không xuất hiện?”
Lục Ngô lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Nhân loại nhỏ bé chẳng qua chỉ là một hạt cát trong tinh hà mênh mông. Thú hoàng như nó có chăng cũng chỉ là một viên đá hơi lớn một chút mà thôi. Muốn nhìn trộm sự ảo diệu của vũ trụ? Chỉ là người si nói mộng.
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân bay lên.
“Lục Ngô, lão phu trước nay không thích nói dối. Lão phu thật sự không phải là Lục Thiên Thông.”
Lục Ngô không còn lời nào để nói.
Bịa, ngươi cứ tiếp tục bịa đi!
Việc ngươi có mười viên hạt giống Thái Hư bản hoàng còn chưa tin hẳn đâu, bây giờ lại muốn bịa trò mới.
Nhưng ngẫm lại, đường đường là chân nhân lại túng quẫn đến mức này cũng không dễ, nó không thèm chấp, phối hợp với lão tặc một chút vậy.
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Lục Thiên Thông rất lợi hại sao?”
Lục Ngô hạ giọng nói:
“Chân nhân có thể thắng được bản hoàng... không có mấy ai, mà Lục Thiên Thông là một trong số đó. Chân nhân hợp đạo, Thánh nhân hợp thiên. Muốn làm chân nhân thì phải nắm giữ được ‘Đạo’.”
Khi đề cập đến “đạo”, Lục Ngô có vẻ mất tự nhiên. Đạo là một loại sức mạnh hoàn toàn áp đảo hung thú.
“Đạo?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Biết rõ còn cố hỏi!
Lục Ngô lèm bèm, nhưng lại tiếp tục nói: “Bản hoàng mà hiểu được thì đã thành Thánh thú.”
“Lục Thiên Thông thắng được ngươi, Đoan Mộc Điển cũng thắng được ngươi, hai người bọn họ đều là tu hành giả ba Mệnh Quan?”
Lục Ngô gật đầu.
Lục Châu tiếp tục nói: “Ba Mệnh Quan tức là mười tám Mệnh Cách. Chân nhân đều là cấp bậc mười tám Mệnh Cách trở lên?”
“Đúng vậy.” Lục Ngô nhàm chán hùa theo.
“Vậy ngươi có biết làm sao để trở thành Chí Tôn?”
Cuối cùng cũng hỏi một câu có trình độ.
Đường đường là Lục chân nhân, tìm tòi con đường tấn thăng tu vi mới hợp tình hợp lý. Huống hồ trên đời này không chỉ có mình ngươi tìm kiếm phương pháp trở thành Chí Tôn.
Lục Ngô đáp: “Không biết.”
Chuyện của nhân loại, liên quan quái gì đến bản hoàng?
Vốn Lục Ngô còn định thổi phồng một chút, nào là ba mươi ngàn năm trước Lục Thiên Thông trấn áp hắc liên giới thế nào, bình định thiên hạ ra sao… nhưng nghĩ lại con hàng này đang đứng trước mặt mình, nó không có chút hứng thú nào.
Ta không thèm khoác lác đó, cho ngươi tức chết.
Lục Châu nghĩ ngợi một chút, thay đổi sách lược hỏi: “Đoan Mộc Điển làm sao đánh bại ngươi?”
Lục Ngô giật mình, nghĩ một lát rồi nói: “Bản hoàng nhường hắn.”
Trò chuyện một đoạn thời gian, Lục Châu biết được Đoan Mộc Điển cũng là chân nhân, là cao thủ cùng thời với Lục Thiên Thông, về sau hắn đi tử liên giới, gặp Lục Ngô trong bí ẩn chi địa rồi trở thành chủ nhân của nó.
Sau khi thiên hạ thái bình, tu hành giả cấp trên chân nhân đột ngột biến mất, đến nay việc này vẫn là một bí ẩn.
Tu hành giả cấp chân nhân trở xuống không thể sống mãi theo năm tháng, người mới lại không đuổi theo kịp, rốt cuộc không người kế tục, dần dần tạo thành tu hành giới như bây giờ. Trong sử sách gọi hiện tượng này là “hiện tượng đứt gãy tu hành mỗi ba vạn năm”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận