Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1568

Tu La Loan Đao là vũ khí tuỳ thân của Thác Bạt Tư Thành, đến cấp bậc chân nhân, vũ khí còn người còn, vũ khí mất người mất.
Thác Bạt Hoành lảo đảo lui lại một bước, bờ môi khẽ run…
Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cỗ bi thương. Kỳ thực rất nhiều người đều hiểu Thác Bạt Tư Thành đã chết, chỉ là một số đệ tử tín ngưỡng hắn không cách nào tiếp nhận việc này, nên mới lừa mình dối người đến tận bây giờ.
Nhưng dù bọn hắn có tự thôi miên thế nào thì cũng không có cách thay đổi sự thật. Tu La Loan Đao chính là giọt nước sau cùng làm tràn ly.
Phịch.
Lại một tên đệ tử quỳ xuống. Trong quần thể, cảm xúc rất dễ truyền nhiễm, bi thương sẽ càng tăng cao.
Lục Châu phất tay thu hồi Tu La Loan Đao.
Hành động này khiến đám người Thác Bạt Hoành tỉnh táo lại, lập tức nói: “Vật này là đồ của chân nhân, có thể trả nó lại cho Thác Bạt gia tộc hay không?”
Lục Châu lắc đầu, trầm mặc không nói.
Minh Thế Nhân nhếch môi nói: “Ta cảm thấy các ngươi phải hiểu cho rõ ràng, Thác Bạt chân nhân trong Ngung Trung nhiều lần muốn mưu hại gia sư. Nếu không phải gia sư nhân từ, hôm nay đã đến huyết tẩy Thác Bạt gia tộc. Các ngươi còn dám đòi Tu La Loan Đao?”
Thác Bạt Hoành sửng sốt, đám đệ tử cũng sửng sốt không kém.
“Chân nhân thật sự bị Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu giết chết?” Một đệ tử hỏi lại.
“Nói nhảm.” Triệu Dục không thèm tốn nước miếng với bọn hắn nữa.
“Vậy Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô còn ở Ngung Trung?”
“Chết rồi.”
“Chết?!”
“Lão tiên sinh đã giết Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô.” Triệu Dục nói.
Chuyện này…
Đám người Thác Bạt gia tộc sợ hãi lùi về sau. Bọn hắn rốt cuộc cũng hiểu được vấn đề, minh bạch vì sao thái độ Diệp Duy lại khiêm tốn như vậy.
Thác Bạt Hoành hít sâu một hơi, buộc bản thân bình phục lại tâm tình rồi nói: “Nếu chân nhân có chỗ nào đắc tội lão tiên sinh, chúng ta nguyện ý bồi tội.”
Diệp Duy câm nín.
Vừa rồi phách lối như thế, sao bây giờ lại xẹp xuống rồi? Đám người lấn yếu sợ mạnh!
Lúc này, dưới chân núi có một đệ tử truyền âm nói:
“Tần chân nhân giá lâm!”
Thác Bạt Hoành vui mừng quá đỗi. Đám người lập tức nhìn sang, thấy được dưới chân núi có một toà phi liễn đang cấp tốc lướt tới.
Thác Bạt Hoành nhịn tới bây giờ đều là vì muốn chờ Tần chân nhân đến thay bọn hắn làm chủ, lấy lại công đạo.
Toà phi liễn kia bay tới phụ cận vân đài rồi dừng lại. Mấy tu hành giả đứng trên boong tàu cung kính đứng ở hai bên.
Cái chết của Thác Bạt chân nhân khiến cho Thác Bạt gia tộc trở nên hỗn loạn, nhưng bây giờ thấy Tần Nhân Việt đến, bọn hắn như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng. Thác Bạt Hoành không đợi Tần Nhân Việt xuất hiện đã lao tới trước phi liễn, quỳ xuống nghênh đón:
“Khẩn cầu Tần chân nhân thay Thác Bạt gia tộc làm chủ!”
Minh Thế Nhân hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu nhìn về phía khác.
Bốn vị trưởng lão Nhạn Nam Thiên còn có thể cứu giúp, nhưng tên Thác Bạt Hoành này đúng là bị bệnh nguy kịch, hết đường cứu chữa.
Tất cả mọi người nhìn về phía toà phi liễn, duy chỉ có Lục Châu là thưởng thức phong cảnh vân vụ lượn lờ nơi đây. Hiện tượng mất cân bằng dường như không ảnh hưởng gì đến nơi này, trong khi bên phía kim hồng hắc bạch thì thời tiết cực kỳ ác liệt.
Cân bằng?
Trên đời này từ trước đến nay đều không có cân bằng thật sự.
Một bên hưởng thụ nhân gian tiên cảnh, không cần lo lắng một giây sau đã bị hung thú nuốt sống, một bên lại bị giới hạn thọ mệnh, cho dù là thời kỳ hoà bình nhất thì ban đêm cũng phải hạn chế ra ngoài.
Tần Nhân Việt bước ra, đứng trên boong tàu nhìn về phía Thác Bạt Hoành quỳ dưới đất. Vừa định ra hiệu cho Thác Bạt Hoành đứng lên, hắn bỗng nhìn thấy Lục Châu.
Tần Nhân Việt không khỏi sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là, người này là ai?
Mặc dù Lục Châu hiện tại và Lục Châu khi kịch chiến với Hỏa Phượng có ngoại hình khác biệt quá nhiều, nhưng thần vận và khí thế kia lại không hề khác biệt.
Tần Nhân Việt không phải là kẻ ngu. Hắn nhìn về phía Bạch Trạch toả ra khí tức điềm lành, lại nhìn về phía Cùng Kỳ vẻ mặt dữ tợn, cuối cùng nhìn đến Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nổi bật giữa đám người.
Nếu lúc này hắn còn không biết Lục Châu là ai thì đúng là ngu không ai bằng.
Tần Nhân Việt bay ra khỏi phi liễn, nở nụ cười đi tới. Đám đệ tử Tần gia theo sau lưng hắn.
Thác Bạt Hoành mừng rỡ, vừa định nói chuyện mới phát hiện Tần Nhân Việt trực tiếp đi lướt qua người mình.
Thác Bạt Hoành đứng dậy, đưa tay ra: “Tần, Tần…”
“Đừng cản đường.” Tần Nhân Việt nhướng mày, ngữ khí trầm xuống.
Tần Nhân Việt đi tới trước mặt Lục Châu, chắp tay mỉm cười nói: “Lục huynh, đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp nhau ở đây.”
Thác Bạt Hoành, tộc nhân Thác Bạt gia tộc, Diệp Duy cùng đệ tử Nhạn Nam thiên đầu đầy dấu chấm hỏi? hỏi chấm?
Lục Châu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tần Nhân Việt: “Ngươi đúng là có ánh mắt.”
Tần Nhân Việt cười nói:
“Ở cấp bậc chân nhân, dịch dung chỉ là thủ đoạn nhỏ. Con hung thú Bạch Trạch này không bình thường, nếu thấy nó mà vẫn không nhận ra Lục huynh thì ta đúng là có mắt như mù.”
Thác Bạt Hoành giật mình, có cảm giác như mình vừa bị mắng.
Lục Châu gật đầu nói: “Nghe nói ngươi muốn chủ trì công đạo cho Thác Bạt gia tộc?”
Tần Nhân Việt nghe vậy liền giật mình nói: “Đúng là như vậy. Nhưng nếu Lục huynh đã đến đây thì mời Lục huynh chủ trì công đạo.”
Thác Bạt Hoành hoang mang.
Tần Nhân Việt không thèm chú ý đến hắn thì thôi đi. Nhưng mở miệng một tiếng là Lục huynh, còn muốn nhường người khác chủ trì công đạo, Thác Bạt gia tộc sẽ có cảm tưởng gì?
Lục Châu khẽ lắc đầu nói: “Lão phu không phải người không biết phân rõ phải trái. Thác Bạt gia tộc mời ngươi chứ không phải lão phu, ngươi làm thì hơn.”
“Việc này…” Tần Nhân Việt cảm thấy xấu hổ.
Thân thể Thác Bạt Hoành lảo đảo một cái, lui về sau mấy bước.
“Đại trưởng lão!”
Hai tên đệ tử cấp tốc vọt tới đỡ lấy Thác Bạt Hoành.
“Ta, ta không sao.” Thác Bạt Hoành thấp giọng nói.
Hắn biết mình không thể ngã xuống. Nếu hắn ngã, Thác Bạt gia tộc sẽ xong đời. Cho dù có chết hắn cũng phải chống đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận