Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 190: Bái biệt

Lục Châu nhìn mấy tên đồ đệ quỳ trước mặt, không nói lời nào.
Ánh mắt hắn chuyển từ Diệp Thiên Tâm sang Phan Trọng, cất tiếng gọi. “Phan Trọng.”
“Có vãn bối.”
“Nếu ngươi muốn quay về Tịnh Minh Đạo… thì Tịnh Minh Đạo có đồng ý không?” Lục Châu nhàn nhạt hỏi.
Phan Trọng lập tức quỳ xuống biểu đạt lòng trung thành: “Các chủ, vãn bối đã vào Ma Thiên Các thì sẽ tuyệt đối không hai lòng. Nếu không nhờ có Các chủ tặng vãn bối Lục Dương công thì chỉ sợ vãn bối vẫn đang chịu đựng sự thống khổ do khí âm hàn đầy đọa. Vãn bối sống là người của Ma Thiên Các, chết sẽ làm ma Ma Thiên Các.”
“Bản toạ nói là nếu.” Lục Châu nói.
“Nếu?”
Phan Trọng gãi đầu nói: “Đừng nói là quay về, chỉ sợ còn chưa bước qua khỏi cửa đã bị các trưởng lão chém thành tám khối…”
Minh Thế Nhân lườm hắn một cái: “Tiểu tử ngươi đã phạm phải tội gì mà đến cơ hội hối cải cũng không cho?”
“Có hối cải hay không cũng không quan trọng. Tịnh Minh Đạo có quy củ sâm nghiêm, những trưởng lão trong đó lại bảo thủ và cứng nhắc cực kỳ.” Phan Trọng đáp.
Lục Châu lại nhìn sang Chu Kỷ Phong. “Chu Kỷ Phong, ngươi thì sao?”
Chu Kỷ Phong hiểu câu hỏi của Lục Châu, bèn đáp: “Thiên Kiếm Môn tuy có ân với ta nhưng cũng có thù không đội trời chung. Cho dù ta nguyện ý trở về thì bọn họ cũng sẽ không chấp nhận.”
“Hoa trưởng lão, còn ngươi?” Ánh mắt Lục Châu lại dời đi.
Hoa Vô Đạo dường như đã dự cảm được Lục Châu sẽ hỏi hắn, liền chắp tay nói: “Các chủ muốn nghe lời nói thật?”
“Đương nhiên.”
“Nếu ta không gia nhập Ma Thiên Các, đồng thời nguyện ý quay về Vân Tông thì hẳn là Vân Tông sẽ thu nhận ta.”
Hoa Vô Đạo dù sao cũng là cao thủ lục diệp, hiện nay đã đột phá lên thất diệp, nhân tài như vậy đi đến đâu cũng đều là người có tiếng tăm. Thế nhưng một khi hắn đã vào Ma Thiên Các thì gần như không còn cơ hội quay về Vân Tông nữa.
Cuộc đối thoại giữa bọn họ tất cả mọi người đều nghe được.
Đám đồ đệ không dám lên tiếng lấy một câu, bọn hắn không biết Lục Châu đang nghĩ gì.
Việc duy nhất có thể làm chính là quỳ xuống cầu tình cho Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm nghe hiểu tất cả… đáp án của Chu Kỷ Phong và Phan Trọng khiến lòng nàng càng thêm khó chịu…
Nàng ngoan ngoãn quỳ dưới đất, mười đầu ngón tay bám chặt đất đá bên dưới.
Phản bội sư môn, khi sư diệt tổ… nàng có khác gì Phan Trọng và Chu Kỷ Phong?
Nàng lại càng không mạnh được như Hoa Vô Đạo.
“Sự tình Ngư Long thôn đã điều tra rõ ràng, kẻ hãm hại bản toạ là Ngụy Trác Ngôn cũng đã chết. Ngươi còn lời gì để nói?” Lục Châu lạnh nhạt hỏi.
Thân thể Diệp Thiên Tâm khẽ run rẩy, nàng không dám ngẩng đầu nhìn Lục Châu, chỉ cúi đầu đáp: “Đồ nhi tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, không thể được tha thứ…”
Biểu cảm trên mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh, hắn lạnh nhạt xua tay.
“Tình cảm sư đồ giữa ta và ngươi đã không còn… ngươi đi đi.”
Nghe được câu này, trong lòng Diệp Thiên Tâm run lên.
Đám đồ đệ cũng ngẩng đầu thở dài một tiếng.
Bọn hắn hữu tâm vô lực.
Diệp Thiên Tâm gian nan đứng dậy.
“Cung chủ.”
Đám thuộc hạ cũ thấy bộ dạng nàng thê thảm cũng đau lòng không thôi.
Điều bọn họ có thể làm chỉ là đỡ lấy nàng.
Diệp Thiên Tâm thở dài nhìn về phía Lục Châu. “Đồ nhi mười tuổi nhập môn, học nghệ hai mươi năm. Sư phụ nuôi con, dạy dỗ con, ban thưởng cho con Đa Tình Hoàn, ơn dưỡng dục này con không dám quên. Đồ nhi phạm phải sai lầm lớn, không cách nào được trở về Ma Thiên Các… Sư phụ lấy ơn báo oán điều tra chân tướng sự tình ở Ngư Long thôn, giết Ngụy Trác Ngôn, con lại mang ơn tái tạo của người…”
Nói đến đây.
Diệp Thiên Tâm ngừng lại rồi quỳ xuống lần nữa.
“Đồ nhi bái biệt sư phụ.”
Nàng dập đầu liên tục ba cái trước mặt Lục Châu.
Không ai đứng ra ngăn cản.
Tất cả mọi người chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Minh Thế Nhân vốn định cầu tình nhưng lại bị Đoan Mộc Sinh ấn xuống.
Phải biết xem xét thời thế… lúc này mà ngỗ nghịch sư phụ thì không xong đâu.
Minh Thế Nhân đương nhiên hiểu đạo lý này, đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Diệp Thiên Tâm dập đầu xong bèn đứng lên.
“Niệm tình ngươi có công cứu Tiểu Diên Nhi, ta ban cho ngươi Đa Tình Hoàn. Tự xử lý cho tốt…”
Lục Châu giơ bàn tay lên, Đa Tình Hoàn toả ra ánh sáng nhàn nhạt trôi nổi giữa không trung.
Hắn khẽ vung tay.
Đa Tình Hoàn bay về phía Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm vô cùng bất ngờ…
Đây là vũ khí đi theo nàng bấy lâu, độ ăn ý đã đạt đến cực hạn.
Cho dù sư phụ huỷ nó đi, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận… Nhưng không ngờ sư phụ lại trả Đa Tình Hoàn cho nàng.
Diệp Thiên Tâm vận chuyển luồng nguyên khí yếu ớt trong cơ thể bao bọc lấy Đa Tình Hoàn.
Khi Diệp Thiên Tâm cầm Đa Tình Hoàn trên tay, mọi người đều cảm giác được tinh khí thần trên người nàng có biến hoá rất rõ ràng.
“Đa Tình Hoàn đúng là sinh ra để dành cho Thiên Tâm sư muội.” Đoan Mộc Sinh thấy cảnh này bèn tán thưởng không thôi.
Nhưng nghĩ lại, Bá Vương Thương của hắn cũng không tệ, trong lòng lại trở nên cân bằng. Hắn quay đầu nhìn Minh Thế Nhân… Hầy, tứ sư đệ đáng thương, cầm món đồ phế phẩm không có đặc tính gì nổi trội mà cũng có thể vui đến quên trời quên đất.
Diệp Thiên Tâm hành lễ với Lục Châu.
Thiên ngôn vạn ngữ đều gói gọn trong một cái khom người từ biệt.
Lục Châu chẳng nói thêm một lời, chỉ im lặng nhìn nàng xoay người rời khỏi Nam Các.
Hoa Vô Đạo thở dài: “Có thể thấy được đứa nhỏ này có lòng ăn năn… Nhưng ta vẫn tán thành cách làm của Các chủ. Khi sư diệt tổ, nhân thần cộng phẫn!”
Lúc đầu Minh Thế Nhân còn định nói vài lời cầu tình nhưng lại bị lời này của Hoa Vô Đạo làm cho nghẹn lại.
Thôi vậy…
Người đã đi rồi, có nói nhiều cũng vô ích.
Minh Thế Nhân khom người nói với Lục Châu: “Sư phụ, đồ nhi xin được tiễn Thiên Tâm sư muội một đoạn đường. Dù sao cũng từng là sư huynh muội.”
Lục Châu khẽ gật đầu.
Tuỳ hắn vậy.
Minh Thế Nhân bước ra khỏi Nam Các đã thấy đám nữ tu Diễn Nguyệt Cung tụ tập lại, hắn khẽ nhíu mày.
“Các ngươi đang làm gì?”
Đám nữ tu Diễn Nguyệt Cung đều dừng bước.
“Tứ tiên sinh.” Bọn họ không quên hành lễ.
Một nữ tu trong số đó khom người nói với Minh Thế Nhân: “Chúng tôi rất cảm kích tứ tiên sinh lúc trước đã ra tay tương trợ, cũng rất cảm kích người đã chiếu cố chúng tôi suốt quãng thời gian qua… Tỷ muội chúng tôi đã đi theo Cung chủ nhiều năm, Cung chủ ở đâu chúng tôi sẽ đến đó…”
Minh Thế Nhân cạn lời: “Có tình có nghĩa, nhưng mà quá ngu…”
“Ách…”
Minh Thế Nhân chạy xuống núi, đuổi kịp Diệp Thiên Tâm.
“Tứ sư huynh?” Diệp Thiên Tâm nghi hoặc xoay người lại.
“Sư muội… muội đừng trách sư phụ tàn nhẫn. Tình huống vừa rồi muội cũng thấy đó, sư huynh cũng đã thay muội cầu tình rồi…”
Nói xong lời này, Minh Thế Nhân xoay người lại nhìn về phía các nữ tu. “Chẳng lẽ muội định xây dựng lại Diễn Nguyệt Cung?”
“Ý của tứ sư huynh là…?”
“Tu vi muội vẫn còn chưa khôi phục… Muội mang theo bọn họ đi rêu rao khắp nơi rất dễ bị người ta chú ý.” Minh Thế Nhân nói.
Diệp Thiên Tâm khẽ gật đầu.
Nàng bây giờ còn không thể bảo vệ bản thân, sao có thể nghênh ngang như trước?
Minh Thế Nhân khẽ cười. “Đừng uể oải như thế nữa, sư phụ không giết muội, lại còn giải quyết Ngụy Trác Ngôn, đây là thiên đại ân tình… Huống hồ vừa rồi sư phụ chỉ bảo muội rời đi chứ không hề nói trục xuất muội khỏi sư môn, điều này cho thấy sư phụ lão nhân gia người không có tuyệt tình như vậy.”
Từ khi bị bắt về Ma Thiên Các, Diệp Thiên Tâm không được tiếp xúc nhiều với sư phụ nên làm sao biết được tính tình người đã thay đổi không ít. Nàng ngơ ngác hỏi: “Ý của tứ sư huynh là ta vẫn còn cơ hội?”
“Đương nhiên.” Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Ta sẽ thay muội để ý sư phụ. Có lẽ lão nhân gia người vẫn chưa hết giận nên mới như thế.”
“Chỉ hy vọng là thế.” Sắc mặt Diệp Thiên Tâm đã trở nên tốt hơn.
“Vả lại, muội đã cứu tiểu sư muội, mà sư phụ lại thương tiểu sư muội nhất. Ta sẽ nghĩ biện pháp mê hoặc… à không, thuyết phục chứ… thuyết phục tiểu sư muội cầu tình cho muội vài lời.” Minh Thế Nhân nói.
Diệp Thiên Tâm gật gật đầu.
Nàng xoay sang nói với đám nữ tu, khí thế trên người lập tức trở nên cao quý lạnh lùng: “Tuy ta xem các ngươi như tỷ muội, nhưng đi theo ta sẽ gặp phải nguy hiểm… Các ngươi ở lại Ma Thiên Các đi, thay ta chiếu cố sư phụ thật tốt.”
“Cung chủ!”
Đám nữ tu lập tức quỳ xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận