Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1386

Trăm vạn đạo kiếm cương đều bị Minh Vương Giới và quyền cương kháng trụ. Song phương đều bay lùi ra sau.
Mục Nhĩ Thiếp nhìn lại hai bàn tay mình, kích động nói: “Lục các chủ, ngài yếu đi rồi!”
“Thật sao?”
Lục Châu lại như thiểm điện đánh tới.
Đúng lúc này, Lục Ngô lại vươn trảo, trảo ấn còn mạnh hơn lúc trước.
Lục Châu nhíu mày nói: “Súc sinh!”
Trong tay Lục Châu xuất hiện một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng. Thẻ vỡ vụn, chưởng ấn Nho môn Hạo Nhiên Thiên Cương bay về phía Lục Ngô.
Quái vật khổng lồ Lục Ngô hai mắt như nhật nguyệt nhìn chằm chằm chưởng ấn bay tới, cự trảo thay đổi phương hướng, tiếp lấy chưởng ấn.
Oanh!
Đại địa rung chuyển. Trong phương viên trăm dặm đều có thể cảm nhận được cơn động đất dữ dội.
Chưởng ấn Hạo Nhiên Thiên Cương xuyên qua cự trảo của Lục Châu, đánh thẳng vào trái tim nó.
Ầm!
Ngao !
Lục Ngô đau đớn lộn ngược ra sau.
“Nhân loại…”
Trong miệng nó phát ra mấy tiếng không cam lòng. Nó lăn về sau mấy vòng mới đứng thẳng người dậy được.
Cự trảo rách nát, máu tươi giữa ngực cuồn cuộn chảy ra.
Hung thú và nhân loại đều nhìn đến choáng váng.
“Hắn có thể phá vỡ phòng ngự của Lục Ngô!”
Quả nhiên không có một thông báo ban thưởng nào.
Lục Ngô có bốn trái tim, cần phải diệt đi cả bốn trái tim thì mới có thể giết chết được nó. Chỉ phá hủy một tim, đến thông báo ban thưởng cũng không thấy đâu.
Lục Châu không hối hận mà tiếp tục bay về phía Mục Nhĩ Thiếp.
Mục Nhĩ Thiếp thấy thế lập tức quay đầu bỏ chạy, thân ảnh loé lên hướng về phía Kiếm Bắc quan.
“Chạy đi đâu?!”
Hư ảnh Lục Châu liên tục lấp loé, đón lấy mọi đòn tấn công của đàn hung thú và hắc bào tu hành giả.
“Đấu pháp thật dã man, lần đầu tiên ta gặp phải!”
“Hắn không quan tâm đòn tấn công của tất cả chúng ta, ngươi không phát hiện sao?”
“Hắc Hoàng trốn được không?”
Mấy tu hành giả Hắc Diệu liên minh không bị tử khí ảnh hưởng, ý chí bắt đầu dao động.
Phương hướng Hắc Hoàng lao tới chính là vị trí Lục Ngô đang ngồi dưỡng thương.
Lục Châu theo sát phía sau.
Cũng chính lúc này, một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống.
Bên trái là mặt trời, bên phải là mặt trăng. Đứng ở giữa là Lam Hi Hoà trông như tiên tử, ngăn trở đường chạy của Hắc Hoàng.
Hai mắt nàng khép hờ, hai tay bắt chéo trước ngực, mái tóc xanh thẳm như bầu trời tung bay trong gió, giữa mi tâm xuất hiện ký hiệu hình nhật nguyệt lập loè quang mang bắn ra hai đạo quang trụ.
Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp ngẩng đầu, run giọng nói: “Thiên địa chi lực… Vì sao ngươi có thể điều động thiên địa chi lực?”
Lam Hi Hoà mở mắt ra, Nhật Nguyệt Tinh Luân và Tinh Bàn bộc phát lực lượng quang trụ mênh mông như biển cả, phóng ra tứ phương.
Quang trụ miểu sát toàn bộ tu hành giả hắc liên và hung thú sau lưng Lục Châu.
Chỉ một chiêu đã quét sạch hơn một nửa kẻ địch ở Kiếm Bắc quan!
Trong phương viên vạn mét, hàn khí bức người, bông tuyết bay múa.
Ba mươi sáu tam giác trong Mệnh Cung đột nhiên hợp nhất, tạo thành một đạo lợi nhận thần bí khó lường bay về phía Lục Ngô.
Lục Ngô nhún người nhảy lên, toàn thân nhập vào trong mây mù.
Lợi nhận bèn chuyển hướng, bổ vào người Mục Nhĩ Thiếp.
Ầm!
Mục Nhĩ Thiếp rơi xuống đất, pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi co vào, mất đi một Mệnh Cách.
“Lam… Lam Hi Hoà, ngươi.”
Mái tóc Lam Hi Hoà trở lại bình thường, nàng thu hồi Nhật Nguyệt Tinh Luân, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
“Cẩn thận Lục Ngô, nó không đơn giản.”
Toàn thân Lục Châu được vây kín trong kim quang, gật đầu nói: “Lão phu đã xem nhẹ ngươi.”
Một chiêu lực lượng Mệnh Quan này còn mạnh hơn lúc trước nàng thi triển ba chiêu ở Bạch Tháp.
Vù.
Thân ảnh Lục Ngô xuất hiện ở chân trời. Lam Hi Hoà ngẩng đầu, thân ảnh nhoáng lên, lao về phía nó.
Năm phút đã trôi qua. Cán cân trở nên nghiêng về một phía. Đại bộ phận hung thú và tu hành giả hắc liên đã bị hắn và Lam Hi Hoà đánh giết.
Lục Châu nhìn thoáng qua Thẻ Hàng Cách cao giai… Có lẽ nên kết thúc rồi.
Cần phải lưu lại chút thời gian để giải quyết xong hậu quả, tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Hắc Diệu ngũ hổ Triết Biệt Ly và một số cao thủ Đại Viên vẫn còn đó.
Nhưng đúng lúc này.
Mục Nhĩ Thiếp lại đột ngột phá lên cười. Hắn đứng giữa đại địa, điên cuồng cười ha hả.
“Sắp chết đến nơi mà còn cười được?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Mục Nhĩ Thiếp kích động nói: “Lục các chủ, ngươi và Lam Hi Hoà rất mạnh, ngay cả Lục Ngô cũng phải kiêng kỵ ba phần. Ha ha ha, ngươi có biết vì sao trẫm không trốn không?”
Hắn tiếp tục nói:
“Nếu không có người hủy đi kế hoạch Ly Lực của trẫm, ngươi và Lam Hi Hoà tuyệt đối không thể nào tìm được trẫm, cũng sẽ không là đối thủ của trẫm.”
Lục Châu nhíu mày: “Kế hoạch Ly Lực là do một tay ngươi thao túng, không phải Phiền Nhược Tri?”
“Đồ ngu ngốc đó chỉ là quân cờ của trẫm thôi, kể cả Lục Ngô! Ha ha, trẫm biết tu vi Lục các chủ cao thâm, nhưng vấn dám đến Kiếm Bắc quan. Lục các chủ không muốn hỏi tại sao ư?”
“Hử?”
“Ha ha ha…” Tiếng cười của hắn ngập tràn phẫn nộ, hai tay vừa nhấc, quần áo vỡ vụn để lộ thân thể đen nhánh phủ đầy phù hiệu màu đen.
Trong nắm tay Mục Nhĩ Thiếp cầm chặt một tinh thể màu tím đen, hai mắt nóng rực: “Tới đi!”
Hắn ném tinh thể xuống đất. Oanh!
Toàn bộ Kiếm Bắc quan đột nhiên xuất hiện từng trận đạo văn khổng lồ kết nối với nhau, nối liền đến cực bắc.
“Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận?” Lục Châu khẽ nói, hai mắt nhìn về phía cực bắc.
“Đó chỉ là lối ra của Ly Lực thôi. Vật này chính là thánh vật tại bí ẩn chi địa, có thể hấp thu thiên địa chi lực, hội tụ tử vong chi lực.”
Mục Nhĩ Thiếp nói, “Ngươi ngăn không được. Dù trẫm có chết thì thánh vật này cũng có thể phục sinh trẫm!”
Ông !.
Tinh huyết của nhân loại và tử khí của Ly Lực từ trong hàng vạn thi thể dưới đất từ từ phiêu phù bay lên, toàn bộ bị hấp thu vào trong thánh vật, tạo thành một nguồn năng lượng sinh cơ khổng lồ.
Trên bầu trời xuất hiện một lốc xoáy hình phễu, cấp tốc hội tụ vào trong thánh vật.
Mục Nhĩ Thiếp cao giọng nói: “Lục các chủ, hôm nay ngươi giúp trẫm, sau khi ma công của trẫm đại thành, trẫm sẽ ban thưởng thích đáng!”
“Ngươi lợi dụng lão phu?” Lục Châu nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận