Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 322: Chân diện mục

Rượu vốn là vật khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Từ xưa đến nay, các văn nhân ngâm thơ đối tửu đều cần đến rượu.
Quân nhân luận bàn, múa đao lộng thương lại càng không thể thiếu rượu.
Lục Châu chậm rãi ngồi xuống, khẽ vung tay lên. Vò rượu được khống chế tinh chuẩn tỉ mỉ nghiêng ra đổ đầy chén rượu.
Hai chén rượu đầy toả ra mùi hương bay khắp tứ phía.
Nước bọt Phan Ly Thiên đã muốn chảy dài xuống đất… Nếu không phải vì biết rõ kẻ đến không thiện, có lẽ hắn đã xông lên uống luôn một bát cho sảng khoái.
Lục Châu bưng chén rượu đưa lên môi, khẽ nhấp một cái.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt…
Trong quan tài phát ra âm thanh dị thường.
Độ mê rượu của Cung Nguyên Đô chẳng hề thua kém Phan Ly Thiên.
Hương rượu tràn ngập bốn phía khiến hắn ngứa ngáy khắp người.
Lục Châu không hề nuốt ngụm rượu này mà khẽ phun ra.
Phụt !
Rượu bắn ra sắc bén như kiếm, chỉ trong giây lát chia thành ba đường trái phải và giữa, bắn về phía quan tài.
Keng keng keng!
Ba đạo kiếm cương cắm phập vào quan tài.
Hoa Vô Đạo lập tức tán thưởng:
“Suýt tí nữa ta đã quên tạo nghệ về kiếm đạo của Các chủ. Nhớ ngày đó Vân Tông La Trường Khanh không chỉ một lần khen ngợi kiếm thuật của Ngu Thượng Nhung, nhưng sở học của Ngu Thượng Nhung không phải do chính tay Các chủ dạy dỗ sao?”
Đồ nhi đáng sợ như thế, sư phụ sao có thể kém hơn?
Cung Nguyên Đô khàn giọng nói: “Bội phục, bội phục. Cao thủ kiếm đạo thông thường chỉ có thể ngưng khí thành cương. Cao thủ kiếm đạo chân chính mới có thể biến vạn vật thành kiếm.”
Đối mặt với những lời nịnh nọt của người xung quanh, Lục Châu không hề dao động, chỉ vuốt râu nói: “Điêu trùng tiểu kỹ không đáng nhắc tới mà thôi. Một chiêu này ngươi vẫn có thể chống đỡ được.”
Vậy tại sao Cung Nguyên Đô lại không ngăn cản?
Két !
Nắp quan tài đột nhiên lượn vòng bay ra.
Cỗ cương khí bên trong quan tài tán ra bốn phía, một bóng người từ từ xuất hiện.
Vù!
Cung Nguyên Đô hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.
Bẩn thỉu dơ dáy như người nguyên thuỷ, trên mặt mọc đầy râu ria, toàn thân quấn vải rách, cánh tay đầy cáu bẩn đến mức chẳng thấy da đâu.
Đây chính là chân diện mục của đệ nhất thiên tài kiếm đạo Bắc Đô, Cung Nguyên Đô.
Chẳng khác gì một bộ xác ướp!
Mọi người cả kinh lui lại một bước. Đây rõ ràng là hậu quả của việc sống trong quan tài quá lâu.
Tu hành giả thông thường khi bước vào cảnh giới Thông Huyền cảnh đã có thể ăn ít thức ăn lại, vào Phạn Hải cảnh thường ba đến năm ngày mới ăn một bữa cơm. Vào Thần Đình cảnh thì mười ngày nửa tháng mới cần phải ăn uống một lần. Một khi bước vào Nguyên Thần cảnh thì chỉ cần thổ nạp nguyên khí trong thiên địa là đủ… nhưng trong một khoảng thời gian dài cũng cần phải ăn uống một lần.
Thật khó tưởng tượng Cung Nguyên Đô sống trong quan tài như thế nào suốt quãng thời gian qua.
Ăn uống ngủ nghỉ chỉ trong một thước vuông, chẳng lẽ hắn ăn chuột bọ trong lăng mộ?
Thôi việc này tốt nhất không nên nghĩ tới, vừa nghĩ đã thấy toàn thân khó ở.
Cũng may đủ loại mùi khó ngửi đều đã bị cương khí hộ thể ngăn chặn.
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía Cung Nguyên Đô.
Lúc này hắn mới chậm rãi mở mắt. Dường như chưa quen với tia nắng chói loà, đôi mắt chớp chớp mất một lúc mới nhìn thấy đống rượu trên bàn.
Sau đó đôi mắt nhìn sang Lục Châu.
“Cơ huynh thay đổi rồi.” Cung Nguyên Đô chậm rãi ngồi xuống ghế.
“Ồ?”
“Không biết nói sao.”
Tay phải hắn khẽ nhấc, toàn bộ vò rượu lơ lửng trên đỉnh đầu. Cung Nguyên Đô ngửa đầu há miệng, rượu trong vò đổ xuống như thác.
Ừng ực, ừng ực, ừng ực…
“Thống khoái!”
So sánh với hắn, Lục Châu chỉ bưng chén rượu nhỏ uống từng nhấp, có vẻ không sảng khoái phóng khoáng.
Cung Nguyên Đô uống cạn một vò lại vung tay lên, vò rượu đáp xuống đất chuẩn xác không sai lệch.
“Cơ huynh… tu vi của ta đã không còn được như trước. Nếu thật sự động đao kiếm, ta chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ.”
Cung Nguyên Đô vừa nói, từng khối bùn đất trên mặt vừa tróc ra.
Lục Châu thở dài. “Biết rõ đại nạn sắp tới, cần gì phải giữ mãi chấp niệm?”
Cung Nguyên Đô cũng thở dài nói: “Cơ huynh, huynh không bằng ta.”
“Ồ?”
“Huynh không tâm ngoan thủ lạt bằng ta, không quả quyết lãnh huyết bằng ta. Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân. Lúc trước khi ta bại trong tay huynh, nếu huynh giết ta ngay thì ta sẽ không liên tiếp đến khiêu chiến, càng sẽ không có tình cảnh như ngày hôm nay.” Cung Nguyên Đô nói.
Lục Châu bưng chén rượu lên, chậm rãi nói:
“Ngươi không hiểu.”
Cung Nguyên Đô nghi hoặc.
“Ngươi mà chết, bản toạ sẽ không còn đối thủ. Người ở chỗ cao không tránh khỏi rét lạnh vì đơn độc, chẳng còn gì thú vị nữa.”
“Cơ huynh xem trọng ta rồi.”
Được đệ nhất ma đầu tung hoành thiên hạ thưởng thức như thế, trong lòng Cung Nguyên Đô âm thầm nở hoa. Nhưng đám bùn đất trên mặt đã che đi vẻ mặt hắn.
“Mang rượu tới.” Cung Nguyên Đô phất tay.
Các nữ đệ tử đứng gần đó nhanh chóng mang tới mấy chục vò rượu ủ trăm năm khiến Phan Ly Thiên nhìn mà ước ao ghen tị.
Ma Thiên Các dù có nhiều rượu ủ trăm năm cỡ nào cũng không chịu nổi tửu lượng của Cung Nguyên Đô.
Cung Nguyên Đô nào thèm chiếu cố đến cảm nhận của Phan Ly Thiên, lại lần nữa bưng từng vò lên uống sạch.
“Xin Cơ huynh thoả mãn tiếc nuối cuối cùng của một kẻ sắp chết như ta.” Cung Nguyên Đô chắp tay nói.
“Đã như vậy… bản toạ sẽ thành toàn cho ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Quy củ cũ, lấy đạo luận kiếm.”
Cung Nguyên Đô đảo mắt nhìn sang đám người Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo.
Hoa Vô Đạo đứng dậy, trình bày lại sự tình lúc nãy.
Tuy không nói nhưng Lục Châu vẫn minh bạch được ý tứ của Cung Nguyên Đô.
Lúc ở Kiếm Khư hắn đã nói tu vi mình sụt giảm nghiêm trọng, không có khả năng đánh một trận huỷ thiên diệt địa với Lục Châu.
Bốp!
Cung Nguyên Đô lật tay đánh ra một chưởng, bình rượu trước mặt bay lên, vẩy rượu ra.
Rượu rơi xuống thành kiếm cương. Trên mặt đất lại xuất hiện Thái Cực Ấn sau đó biến hoá thành Tứ Tượng Trận, trước người hắn xuất hiện từng đạo kiếm cương.
Chiêu số này… vị đệ nhất ma đầu tung hoành thiên hạ sẽ ứng phó như thế nào?
Phan Ly Thiên vừa rồi thất bại dưới chiêu số này, lập tức trừng to mắt nhìn Lục Châu chằm chằm không muốn bỏ sót một chi tiết nào.
Nhưng hắn lại phát hiện, Lục Châu vẫn bưng chén rượu mà không hề nhúc nhích. Trong đôi mắt thâm thuý hiện ra sự tự tin vô cùng… Rốt cuộc là quá tự tin hay là tự phụ?
Vù vù vù…
Khi mấy đạo kiếm cương bay đến trước mặt, Lục Châu đột nhiên vung chén.
Chén rượu xoay tròn tạo thành một Thái Cực Ấn.
Phan Ly Thiên cau mày: “Lão hủ phán đoán không sai…”
Ầm!
Thái Cực Ấn ngăn cản kiếm cương, bàn tay Lục Châu cũng hạ xuống.
Trận văn bị đánh tan. Thái cực Ấn tiêu thất. Tứ Tượng Trận cũng biến mất… Điểm khác biệt duy nhất chính là, Cung Nguyên Đô không còn một đạo kiếm cương nào trong tay.
Lục Châu chắp tay nói: “Cùng một chiêu thức nhưng do người khác đánh ra, không ngờ hiệu quả lại chênh lệch lớn tới vậy.”
Mặt mo của Phan Ly Thiên đỏ ửng. “Đừng có sỉ nhục ta nha…”
Lãnh La đương nhiên không bỏ qua cơ hội này. Vừa rồi Phan Ly Thiên sỉ nhục hắn không ít.
“Thông Huyền cảnh đã đến cực hạn… Đánh ngang tay.”
Cung Nguyên Đô lắc đầu: “Chiêu này ta bại.”
Hắn nhìn về phía đám người Lãnh La rồi chậm rãi giải thích: “Tứ Tượng Trận tiêu hao năng lượng nhiều gấp bốn lần Thái Cực Ấn. Một chưởng do Cơ huynh đánh ra tiêu hao năng lượng ít hơn ta rất nhiều! Lấy năng lượng nguyên khí ít nhất để tạo ra uy lực lớn nhất, ta tâm phục khẩu phục…”
Lục Châu vẫn thản nhiên, không để ý đến lời tâng bốc của Cung Nguyên Đô.
Đây chỉ là một phần rất nhỏ trong lịch duyệt và kinh nghiệm về kiếm đạo của Cơ Thiên Đạo trong nhiều năm qua.
Chỉ là không ngờ trong trường hợp này lại có ích.
Cung Nguyên Đô cầm vò rượu, tung lên không trung.
Vù!
Rượu bên trong vẩy ra.
“Lại lần nữa!”
Bình rượu vỡ toang, rượu bên trong ngưng tụ thành từng lưỡi dao sắc bén!
Bạn cần đăng nhập để bình luận