Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1041

“Đại Chuỳ, đừng có khoe khoang. Ta cũng chữa trị được, không đến lượt ngươi đâu. Giao cho ta đi…” Người trông như ăn mày tiến lên tranh đoạt.
“Đừng có tranh nhau! Việc chuyên nghiệp phải giao cho người có chuyên môn làm, các ngươi thì biết cái gì… Mau tránh ra, không ai được lại gần thanh kiếm này!” Vương Đại Chuỳ ôm Trường Sinh Kiếm trong ngực, vẻ mặt đề phòng nhìn đám đồng bọn.
Tuy đều là nhân tài nhưng không thể thiếu người quản lý được.
Lục Châu nhớ tới Tư Vô Nhai. Đứng ở một góc độ khác mà nói thì Tư Vô Nhai và đám người này đều là cùng một loại người. Đợi Tư Vô Nhai đến bảo hắn nghĩ biện pháp vậy.
Thu hồi suy nghĩ, Lục Châu lại nói: “Đừng quên yêu cầu thứ hai của lão phu.”
Đám người yên tĩnh trở lại, nhìn về phía Lục Châu.
“Lạc Tuyên?”
Vừa nhắc tới Lạc Tuyên, đám người đang hưng phấn lập tức trở nên ỉu xìu.
“Lục tiền bối, Lạc Tuyên là thiên tài tối cường ở Cứu Thiên Viện, đáng tiếc… đáng tiếc, nàng bị ngốc rồi.”
Lục Châu nghi ngờ nói: “Ngốc?”
“Chúng ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Trước khi nàng trở về, chúng ta đã bị Dư Trần Thù lừa gạt bắt nhốt. Hắn lấy danh nghĩa mở yến hội chiêu đãi mọi người ở Cứu Thiên Viện, sau đó phong bế tu vi của tất cả chúng ta rồi nhốt vào địa lao trong lòng đất bên dưới Văn Tinh Môn. Lạc Tuyên hẳn là cũng ở dưới đó.”
“Trong lòng đất Văn Tinh Môn?” Lục Châu nhìn về phía đó, cũng chính là nơi Sát Thần Trận hội tụ năng lượng.
“Lục tiền bối, ta đi cứu Lạc Tuyên ra.”
“Chờ đã.” Lục Châu chắp tay xoay người lại, “Lão phu tự mình đi một chuyến.”
Mọi người gật đầu. Hoàng Ngọc nhìn đám người Cứu Thiên Viện, khẽ hỏi: “Ta đi cùng Lục tiền bối… Các ngươi đi không?”
“Không đi không đi không đi… Thúi muốn chết, đánh chết cũng không đi, ngươi đi đi!”
Rốt cuộc chỉ có Hoàng Ngọc và Hà Trung đi cùng Lục Châu.
“Để ta dẫn đường.”
Mọi người theo chân Hoàng Ngọc đến Văn Tinh Môn, không bao lâu sau đoàn người đã đứng trước cây cột đá khổng lồ.
Hoàng Ngọc dè dặt hỏi: “Lục tiền bối, ngài có quen biết Lạc Tuyên?”
“Có duyên gặp mặt một lần.” Lục Châu thành thật đáp. Lần gặp mặt đó là cảnh tượng hắn nhìn thấy trong thuỷ tinh cầu ký ức.
Hoàng Ngọc thở dài nói: “Lạc Tuyên quả thật là thiên tài tối thượng, tuổi còn trẻ đã tạo ra Thuỷ toa, thật đáng tiếc vô cùng…”
“Nàng rất lợi hại?” Lục Châu hỏi.
“Nàng vốn đã là thập diệp từ lâu, chẳng qua toàn bộ tinh lực của nàng đều dồn vào việc nghiên cứu thế giới mới. Nàng là người đầu tiên phát hiện ra sự tồn tại của kim liên và hắc liên, ba trăm năm trước từng chế tạo ra Thuỷ Toa băng qua Hắc Thuỷ Huyền Động. Sau một thời gian mai danh ẩn tích thật lâu, bọn ta đều cho rằng nàng sẽ không trở về nữa, không ngờ nàng lại đột ngột quay về, đã vậy còn bị ngốc. Lão già Dư Trần Thù đem nàng nhốt vào chỗ sâu nhất dưới lòng đất.”
Hoàng Ngọc tiếp tục nói, “Ta không nói quá chút nào, nếu nàng chú tâm vào việc đề thăng tu vi thì tuyệt đối không thua kém Dư Trần Thù… Sau khi lên thập diệp, nàng bắt đầu nghiên cứu một loại dược giúp nhân loại đề thăng tu vi, đột phá hạn chế về Mệnh Cách và Thiên Giới Bà Sa. Nàng dùng bản thân mình làm vật thí nghiệm thử dược khiến tu vi thập diệp lúc được lúc không, quả thật đã chịu không ít khổ cực.”
“Lục tiền bối, đến nơi rồi.”
Đám người dừng bước, Tiểu Diên Nhi đi tới trước mặt Hải Loa. Suốt đoạn đường đi thần sắc Hải Loa có vẻ không được tự nhiên, nàng cảm giác dường như mình có biết nơi này.
“Mở cửa ra.” Hoàng Ngọc nói với Hà Trung.
Hà Trung cười ha hả đi tới: “Có tin ta chỉ cần dùng móng tay cũng có thể mở được cái khoá này không?”
“Đừng khoe khoang. Nhanh đi.” Hoàng Ngọc thúc giục.
“Ngươi thật là chả thú vị tí nào!”
Hà Trung đi tới, cương khí bắn ra từ đầu ngón tay đâm vào lỗ khoá, soạt một tiếng, ổ khoá bật mở.
Kẽo kẹt !
Văn Tinh Môn mở ra. Lục Châu và Hoàng Ngọc dẫn đầu đi vào. Hoàng Ngọc dẫn mọi người đi xuống tầng hầm đen như mực.
“Hải Loa, muội làm sao thế?” Tiểu Diên Nhi phát hiện Hải Loa có vẻ rất khó chịu.
Hải Loa lắc đầu nói: “Sư tỷ, ta không sao… chỉ là hơi chóng mặt.”
Lục Châu dừng bước, quay lại nhìn Tiểu Diên Nhi và Hải Loa: “Diên Nhi, đưa Hải Loa ra ngoài.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi đỡ lấy Hải Loa nhưng Hải Loa lại xua tay nói: “Sư phụ, đồ nhi không sao, không cần ra ngoài đâu.”
“Chắc chắn không có việc gì chứ?” Lục Châu chớp mắt, một đạo kim quang lập loè bay ra phân tán thành trăm đạo kim quang rọi sáng toàn bộ hành lang tầng hầm.
“Thật sự không sao mà, đồ nhi chỉ hơi chóng mặt, có lẽ là vì thiếu dưỡng khí.” Hải Loa lắc đầu.
“Được rồi.”
Mọi người tiếp tục tiến lên.
Càng đi vào trong, mùi hôi tanh thối rữa lại càng nồng nặc, hai dãy nhà giam ở hai bên treo đầy xiềng xích, có không ít bộ xương trắng ởn còn đang bị trói chặt trong nhà giam lạnh lẽo.
Đây chính là nơi đám người Cứu Thiên Viện sống suốt trăm năm.
Mọi người đi hết một khắc đồng hồ vẫn chưa đi tới cuối. Lý Vân Tranh đột nhiên dừng bước, phẫn hận đấm tay vào một khung xà lim.
“Dư Trần Thù! Nếu hắn còn sống, trẫm nhất định lăng trì hắn!”
Tuy rằng tuổi nhỏ nhưng Lý Vân Tranh lại hiểu rất rõ cảm giác bị cầm tù là như thế nào. Hoàng cung chính là lồng giam của hắn, hắn đã sống tịch mịch cô đơn suốt bao nhiêu năm. Nhưng so sánh với đám người Cứu Thiên Viện thì hắn lại may mắn hơn không biết bao nhiêu lần.
“Phía trước chính là thạch thất giam giữ Lạc Tuyên. Dư Trần Thù giam riêng nàng, chúng ta đã rất lâu chưa gặp nàng. Hàng tháng Dư Trần Thù đều sẽ đến một chuyến, không rõ bây giờ Lạc Tuyên thế nào. Lục tiền bối hãy chuẩn bị sẵn tâm lý.” Hoàng Ngọc nói.
“Không sao.”
Mọi người dừng lại trước cửa thạch thất. Trên cửa đá khắc rất nhiều ký hiệu vô cùng phức tạp.
Hoàng Ngọc nói: “Cánh cửa đá này chỉ có Dư Trần Thù mới có thể mở ra. Dư Trần Thù để lại một cái chìa cho thuộc hạ tâm phúc của hắn, cách một khoảng thời gian kẻ này sẽ đến quét dọn thạch thất, những người khác không ai được tiến vào.”
Lục Châu hỏi: “Chìa khoá ở đâu?”
“Ta không biết.” Hoàng Ngọc và Hà Trung đều lắc đầu.
Tiểu Diên Nhi nói: “Sư phụ, không cần phiền toái như vậy, một cước đá văng là được mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận