Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1978: Mới làm nóng người

“Nếu là Hoàng Long thì e là không thể bắt được.” Lục Châu nói.
“Lục các chủ cũng biết Hoàng Long?”
“Tên thật của nó là Ứng Long, nửa người nửa thú, là thánh hung tồn tại từ thời kỳ thượng cổ. Trên thân nó có nguyên khí của thiên địa, chưởng khống gió và lôi điện.”
“Mạnh vậy sao?” Lê Xuân giật mình nói.
“Nếu thật là Ứng Long… vậy phải nói Huyền Dặc rút lui.” Lục Châu vừa nói vừa bay về phía trước.
Trong ký ức của Ma Thần, dù là tu hành giả cấp bậc Đại Đế cũng chưa chắc là đối thủ của Ứng Long. Vì sao con thánh hung cường đại này lại đột nhiên xuất hiện ở Huyền Dặc điện?
Oanh!
Từng đạo lôi điện bổ xuống, mấy ngọn núi bị đánh tứ phân ngũ liệt, đám tu hành giả cấp tốc tản ra.
“Đế quân!” Lê Xuân nhanh như thiểm điện lướt tới, phất tay cứu một đám tu hành giả.
Huyền Dặc đế quân quay đầu nhìn về phía hai người, mừng rỡ hô: “Lục các chủ.”
Lục Châu gật đầu: “Không sao chứ?”
Huyền Dặc đế quân ngẩng đầu nhìn lên mây đen, tức giận nói: “Con súc sinh này phá hoại khắp nơi, nếu nó phá hỏng Huyền Dặc điện, bản đế quân nhất định không tha cho nó.”
Sau đó hắn ngượng ngùng đáp: “Ta không có việc gì, chỉ là hơi phí sức, thánh hung này có tu vi thấp nhất là đại Chí Tôn.”
“Xác định nó là Ứng Long?” Lục Châu hỏi.
“Chỉ là suy đoán… Nếu thật là Ứng Long vậy chuyến này chúng ta thu hoạch không nhỏ.”
“Ngươi còn muốn có thu hoạch?”
“Việc này…” Huyền Dặc đế quân sửng sốt.
Lê Xuân cấp tốc bay tới, nhắc lại lời ban nãy Lục Châu vừa nói, rằng Ứng Long lợi hại như thế nào.
Huyền Dặc đế quân kinh ngạc nói: “Nếu thật vậy thì hậu quả thật khó có thể tưởng tượng.”
“Trước tiên phải xác định thân phận của nó.” Lục Châu đề nghị.
Huyền Dặc đế quân suy cho cùng cũng chỉ là vãn bối của Ma Thần, kiến thức đương nhiên không nhiều bằng lão sư. Nghĩ tới sự cường đại của Ứng Long, trong lòng hắn hoảng sợ một trận.
Oành! Lôi điện lại đánh xuống.
“Lui lại!” Huyền Dặc đế quân hạ lệnh.
Đám Huyền Giáp Vệ lập tức bay trở về. Trương Hợp chật vật thối lui rồi nói: “Đế quân, Huyền Giáp Vệ đã tổn thất ba người, tiếp theo nên làm như thế nào?”
Huyền Dặc đế quân lắc đầu: “Chuẩn bị rút lui.”
“Rút lui?” Trương Hợp cau mày nhìn về phía hư ảnh ẩn trong mây đen. “Bây giờ rút lui chẳng phải là bị đánh không công cả nửa ngày rồi?”
Lê Xuân nói: “Ngươi đánh nửa ngày nhưng nó chỉ mới chơi đùa làm nóng người thôi.”
Trương Hợp cả kinh, bèn truyền lệnh xuống. Nhóm Huyền Giáp Vệ lập tức thi hành mệnh lệnh.
Lục Châu mặc niệm thiên nhãn thần thông, hai mắt biến thành lam sắc, hắn nhìn về phía hư ảnh ẩn trong mây đen, đúng thật là hình dáng của một con rồng.
Vốn cho rằng có thể thuận tay thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm cao cấp hoặc Thiên Hồn Châu, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể rút lui.
Ứng Long quá cường đại.
Nhưng mà… rút lui đâu có phải là phong cách của lão phu!
“Có nên thông tri cho Thánh Điện biết để bọn hắn tới một chuyến không?” Trương Hợp nói, “Nếu nó thật sự cường đại như vậy, e là chỉ có Thánh Điện mới có thể đánh hạ.”
Huyền Dặc điện dù muốn đánh bại thánh hung cũng không muốn tặng nó cho cửu điện còn lại.
Lục Châu nhìn lên thân ảnh trong mây đen, thầm nghĩ, nếu thật là Ứng Long, vậy có phải nó cũng giống như Mạnh Chương, đều bị yếu đi nhiều rồi?
“Đều đừng động.” Lục Châu trầm giọng nói.
Vù.
Thân ảnh hắn hoá thành một đạo lưu tinh bay về phía đám mây đen.
“Lục các chủ?” Trương Hợp kinh ngạc hô lên.
“Đừng lo lắng.” Hai mắt Huyền Dặc đế quân toả sáng lấp lánh.
Thân là “học sinh”, Huyền Dặc đế quân đương nhiên muốn nhìn thấy phong thái ngạo nghễ bá đạo của Ma Thần “lão sư”.
Đúng lúc này, từ chân trời phía bắc bỗng xuất hiện thật nhiều tu hành giả khống chế phi kiếm và pháp thân bay tới.
Vô số cương ấn đánh vào đám mây đen.
“Là người của Thượng Chương điện!”
“Hắc… đám rùa đen này lại đến cướp thánh hung của chúng ta!” Lê Xuân mắng.
Huyền Dặc đế quân kỳ quái nói: “Sao người của Thượng Chương điện lại đột nhiên đến đây?”
Thái Hư rộng lớn như vậy, Thượng Chương điện sao có thể biết tin tức mà đến kịp lúc như vậy.
Đạo đồng từ xa bay tới, thở hổn hển: “Lão tiên sinh…”
Lê Xuân thấy thế, bật cười ha hả: “Tiểu bằng hữu, không nghe lời lão nhân tất phải chịu thiệt thòi. Ca ca nói mang ngươi bay, ngươi lại không chịu, giờ oán trách ai? Chúng ta đã đánh cả nửa ngày.”
Đạo đồng nhíu mày, sau đó lại giãn ra nói: “Hổ thẹn, hổ thẹn.”
Huyền Dặc đế quân chỉ nhìn thoáng qua đạo đồng, không hoài nghi gì. Hắn là điện chủ Huyền Dặc điện, không thể nào rảnh rỗi tới mức để ý từng hạ nhân của mình.
Lục Châu đã dừng lại, đạm mạc nói: “Người của Thượng Chương điện đến kịp thời.”
Cương ấn đầy trời đánh tan một phần mây đen. Đạo đồng nhìn lên không trung, khẽ nói: “Ứng Long?”
“Chà, tiểu bằng hữu đúng là có kiến thức nha.” Lê Xuân cảm thấy đạo đồng này rất thú vị.
Đạo đồng lúng túng nói: “Có nghe nói qua… nhưng hình như không giống Ứng Long cho lắm.”
“Không giống?”
“Ứng Long chưởng khống gió và lôi điện, ngoài ra còn nắm giữ một kiện vũ khí hư cấp có thể chiếu rọi thiên địa, thúc giục bốn mùa phát sinh, khai thiên tích địa.” Đạo đồng nói.
“Làm sao xác định có phải là nó hay không?” Lục Châu hỏi.
Lúc này, đám mây đen bỗng di chuyển về phía nam.
Đạo đồng đáp: “Bản… ta biết rõ nhược điểm của nó. Mang ta qua bên kia.”
Lục Châu gật đầu: “Đi.”
Hắn vung tay lên, mang theo đạo đồng cấp tốc bay về phía nam.
Huyền Dặc đế quân nghi hoặc nhìn theo: “Đạo đồng này…”
“Là người của Lục các chủ.” Lê Xuân đáp.
Trương Hợp không chú ý tới điểm này mà hỏi: “Đế quân, chúng ta có đuổi theo không?”
Huyền Dặc đế quân nhìn về phía đám mây đen, chậm rãi nói: “Cứ để người của Thượng Chương điện đi tiên phong, cho bọn hắn nếm mùi của Ứng Long trước đã.”
“Đế quân anh minh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận