Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1424

Nghe đối phương tự xưng lão phu, Diệp Vô Thanh chắc chắn người này tu vi khó lường, bèn nói: “Không dám!”
Lục Châu nhìn về phía Hồ Tâm đảo, tiếp tục hỏi: “Đã thấy Lục Ngô chưa?”
Diệp Vô Thanh gật đầu: “Nó cũng ở trên đảo.”
“Chỉ là tám Mệnh Cách mà cũng dám đến tìm Lục Ngô, ngươi không sợ chết?”
Lam Hi Hoà mười ba Mệnh Cách đại chiến với Lục Ngô hồi lâu còn không phân thắng bại, nhưng thực lực chân chính của nó còn hơn mười ba Mệnh Cách. Trước khi rời khỏi Kiếm Bắc quan, nó đã phóng thích năng lực băng phong cực kỳ cường đại.
“Lục Ngô có trí tuệ cao, biết cân nhắc thiệt hơn. Ta mà chết, Diệp gia nhất định sẽ truy sát nó, nó không cần thiết vì ta mà tạo thêm một cường địch.” Diệp Vô Thanh đáp.
Hải Loa cau mày nói: “Sư phụ, hắn lại uy hiếp người kìa!”
Diệp Vô Thanh câm nín.
Thật sự không cố ý nha!
“Tuyệt đối không phải! Tiền bối muốn hỏi gì ta đều đáp nấy, ta chỉ muốn an toàn rời đi thế thôi!” Diệp Vô Thanh vội giải thích.
Lục Châu gật đầu nói: “Lão phu tạm thời tin ngươi. Ngươi đến bí ẩn chi địa từ bao giờ?”
“Ba tháng trước.”
“Ba tháng… Với tu vi của ngươi không có khả năng phi hành đến, dùng phù văn thông đạo?”
“Các đại gia tộc ở thanh liên đều có phù văn thông đạo thông tới bí ẩn chi địa.” Diệp Vô Thanh gật đầu đáp.
Lục Châu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngươi có biết Vệ Giang Nam?”
Diệp Vô Thanh và Diệp Thành đưa mắt nhìn nhau. “Chưa từng nghe nói tới.”
“Vậy ngươi có biết Tần Mạch Thương?”
Vừa nghe được câu này, Diệp Vô Thanh trừng to mắt hô: “Thiếu chủ Tần gia?!”
Hắn lập tức kéo Diệp Thành lui về sau.
Lục Châu hờ hững nói: “Ngươi tốt nhất nên dừng lại.”
Lục Châu không hề điều động nguyên khí, cũng không ra chiêu gì. Thừa Hoàng, Diệp Thiên Tâm và Hải Loa cũng đứng yên bất động. Chỉ có mấy đôi mắt là nhìn chằm chằm bọn hắn, bình tĩnh, trấn định, tựa như đang xem hai con khỉ.
Hai người vội vàng dừng lại, cảm nhận được lực uy hiếp và áp lực vô hình, cả hai không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
“Các ngươi có biết Tần Mạch Thương?” Lục Châu truy hỏi.
“Tiền bối… nếu ngài là người Tần gia, vậy chúng ta không có gì để nói. Loại người ương ngạnh như Tần Mạch Thương sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác giáo huấn.” Diệp Vô Thanh nói.
Lục Châu nghi ngờ hỏi: “Các ngươi có thù với hắn?”
“Không tính là có thù, nhưng hai nhà Tần Diệp từ trước đến nay đều bất hoà. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, muốn chém muốn giết thì tuỳ các người.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Cho dù các ngươi không nói xấu Tần Mạch Thương, lão phu cũng không bỏ qua cho hắn.”
Diệp Vô Thanh kinh ngạc, thì ra bọn hắn cũng có thù?
“Nghe nói Tần Mạch Thương bị hao tổn một Mệnh Cách. Chẳng lẽ…”
Lục Châu hừ lạnh nói: “Lấy đi một Mệnh Cách là tiện nghi cho hắn. Nếu gặp lại, lão phu tất lấy mạng hắn.”
Nghe vậy, Diệp Vô Thanh bèn lôi kéo Diệp Thành quỳ xuống nói: “Chúg ta có biết Tần Mạch Thương, nhưng sau khi bị hao tổn Mệnh Cách, hắn vẫn luôn tịnh dưỡng trong đạo trường của Tần chân nhân, tiền bối muốn tìm hắn e là rất khó. Tần chân nhân…”
Diệp Vô Thanh định nói Tần chân nhân tu vi cao thâm, nhưng sợ Lục Châu không vui bèn sửa lời: “Tần chân nhân cực kỳ coi trọng Tần Mạch Thương.”
“Chân nhân?”
“Vãn bối có một vấn đề muốn thỉnh giáo.”
“Nói đi.”
“Tiền bối đến từ kim liên giới?”
Lục Châu chỉ gật đầu không nói.
“Vãn bối nghe nói tu hành giả phía đối diện có tu vi khá thấp, rất khó đạt tới cấp bậc chân nhân. Chân nhân chính là cường giả vượt qua ba Mệnh Quan, tuổi thọ gần ba mươi ngàn năm.”
Hải Loa thốt lên: “Già như vậy?”
Diệp Vô Thanh câm nín.
Cô nương, vấn đề không phải nằm ở đó…
Nhưng hắn không ngờ Lục Châu cũng lộ vẻ nghi hoặc: “Ba mươi ngàn năm?”
Trong lòng Diệp Vô Thanh khẽ động, chẳng lẽ vị tiền bối này chưa vượt qua hai Mệnh Quan? Nhưng một chưởng kia không đơn giản, không giống người mới vượt qua một Mệnh Quan.
Hay là đang chất vấn hắn?
“Vãn bối không dám nói láo, Tần chân nhân thành danh đã lâu, sớm vượt qua ba Mệnh Quan. Sau khi vượt hai Mệnh Quan, mỗi một Mệnh Cách sẽ tăng ba ngàn năm thọ mệnh… À không, sao vãn bối dám khoe khoang trước mặt tiền bối.”
“Không sao, ngươi cứ nói thật là được.” Lục Châu nói, “Kim liên giới tu hành khác với các ngươi.”
Tu hành khác biệt? Chẳng trách, chẳng trách. Diệp Vô Thanh bừng tỉnh đại ngộ.
“Kim liên giới không cần vượt qua Mệnh Quan?”
“Hiện tại là lão phu hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi lão phu.” Lục Châu trầm giọng nói.
Diệp Vô Thanh lập tức cúi đầu đáp: “Sau khi vượt qua hai Mệnh Quan, năng lực chịu đựng của Mệnh Cung sẽ tăng lên, trói buộc của thiên địa cũng giảm bớt. Đương nhiên yêu cầu để khai Mệnh Cách càng thêm nghiêm ngặt.”
Lục Châu nhớ tới Lam Hi Hoà. Nàng ta vượt qua hai Mệnh Cách, không khai thập nhất diệp mà tiến thẳng vào mười ba Mệnh Cách, vừa không được tăng thọ mệnh vừa hao tổn ba ngàn năm… Vừa vặn cũng là ba ngàn năm.
“Ngươi nói Tần chân nhân đã vượt qua ba Mệnh Quan?”
“Vâng.” Diệp Vô Thanh đáp, “Việc này rất nhiều người đều biết, vãn bối không cần nói dối làm gì. Hơn nữa tiền bối có cừu oán với Tần Mạch Thương, vãn bối càng ước gì tiền bối làm thịt tiểu tử kia.”
Lục Châu gật đầu nói: “Tần chân nhân hiện đang ở đâu?”
“Tháng sau Tần chân nhân và Diệp chân nhân có hẹn luận đạo trên Thanh Vân Sơn… Nếu tiền bối muốn đến, vãn bối nguyện dẫn đường.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu còn có việc quan trọng, ngươi trở về nói cho Tần chân nhân, khi nào lão phu có thời gian sẽ đến tìm hắn đòi công đạo.”
Diệp Vô Thanh đáp: “Vâng.”
“Còn nữa, việc của Lục Ngô ngươi tốt nhất hãy giữ bí mật.”
“Vâng.”
Lục Châu phất tay áo.
Diệp Vô Thanh như được đại xá, vội vàng lôi kéo Diệp Thành cấp tốc bay vào rừng cây.
Bay liên tục nửa canh giờ, bọn hắn mới dừng lại thở dốc.
“Diệp ca, người này lợi hại như vậy, chúng ta nên lôi kéo mới đúng!” Diệp Thành nghi hoặc hỏi.
“Ngươi không hiểu.” Diệp Vô Thanh hít sâu một hơi, “Ta cố ý mời hắn đến Thanh Vân Sơn luận đạo nhưng hắn cự tuyệt… Ta không tin người kim liên giới có thể vượt qua ba Mệnh Quan, tu vi của hắn nhiều nhất cũng chỉ vượt hai Mệnh Quan mà thôi.
“Hai Mệnh Quan, đó cũng là mười hai Mệnh Cách nha! Không thể trêu vào!”
Diệp Vô Thanh liếc hắn một cái, “Nói nhảm, nếu không thì ta chạy nhanh như vậy làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận