Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 705

Lục Châu vốn có tu vi ngũ diệp, khi nói ra câu này nguyên khí lăn lộn truyền âm thanh ra ngoài. Mấy trăm bách tính đứng ngoài Hoàng thành đều quỳ xuống đất bái tạ.
“Tạ ơn tổ sư gia Ma Thiên Các!”
“Tạ ơn tổ sư gia Ma Thiên Các!”
[Ting ! nhận được 350 người thành kính quỳ bái, thu hoạch được 3.500 điểm công đức.].
Chu Hữu Tài vội vàng khom người nói: “Cơ tiền bối, thì ra ngài có Thái Hư Kính trong tay, vậy chúng ta đừng chậm trễ thời gian, mau tìm ra toàn bộ gian tế bắt gọn luôn một lần!”
Phan Ly Thiên nói: “Trong một canh giờ, muốn bắt toàn bộ gian tế e là rất khó.”
Chuyện đã đến nước này nhất định phải bắt lại toàn bộ, nếu không bọn chúng sẽ điên cuồng trả thù.
Lục Châu gật đầu vuốt râu nhìn lên thiên không.
Chu Hữu Tài nhìn đám người bên dưới, cất cao giọng nói: “Dị tộc làm loạn, tu hành giả Đại Viêm nên cùng chung tay diệt giặc.”
Chu Hữu Tài biết dù Ma Thiên Các có làm ra bao nhiêu việc tốt thì vẫn sẽ có những kẻ có thành kiến từ trước, không muốn hợp tác.
Đoan Mộc Sinh nắm chặt Bá Vương Thương trong tay, bước lên phía trước. “Sư phụ, bắt đầu đi.”
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đồng loạt tung người nhảy xuống.
Lục Châu thản nhiên hồi đáp: “Được.”
Trước mặt mọi người, Lục Châu đột nhiên thu hồi Thái Hư Kính, điểm nhẹ mũi chân bay lên cao.
“Các chủ đây là…?” Bốn vị trưởng lão nghi hoặc không hiểu.
“Sư phụ?” Đám đồ đệ cũng ngây ngốc nhìn. Lúc này không phải sư phụ nên lấy Thái Hư Kính ra nhắm vào từng người để kiểm tra pháp thân bọn họ hay sao?
Vì sao lại thu hồi Thái Hư Kính?
Đám tu hành giả lần lượt phi hành theo sau, bốn vị trưởng lão cũng cùng nhau đi tới.
Chỉ trong chốc lát Lục Châu đã bay đến vị trí trung tâm của Thần Đô. Hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn tấm lưới trên bầu trời.
“Các chủ định làm gì?”
“Không hiểu nổi…”
“Không thể tiếp tục trì hoãn nữa, chúng ta sắp hết thời gian rồi.”
Vấn đề là Lục Châu không thi triển Thái Hư Kính, những người khác cũng không cách nào nhận ra ai là dị tộc để tấn công. Đám người chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau đầy lo lắng.
Khi mọi người còn đang nghi hoặc, Lục Châu tiếp tục đạp không bay lên thẳng hướng tấm lưới.
Lên đến giữa không trung, bàn tay Lục Châu nâng lên, Thái Hư Kính xuất hiện trong lòng bàn tay. Quang mang từ Thái Hư Kính chiếu xuống vô cùng chói mắt.
Dưới mặt đất, bách tính và tu hành giả đều đồng loạt lui lại. Nhưng Thái Hư Kính càng được nâng lên cao thì vòng sáng chiếu xuống càng được nới rộng, lan tràn ra bốn phía.
Lại một pháp thân Lang Vương xuất hiện!
Tiếp theo đó là pháp thân Báo Vương, pháp thân Kim Xà… đủ loại pháp thân với nhiều kiểu dáng khác nhau đều hiện nguyên hình dưới quang mang của Thái Hư Kính.
Chu Hữu Tài bừng tỉnh đại ngộ, lập tức hạ lệnh: “Đệ tử thư viện nghe lệnh! Lập tức động thủ!”
Toàn bộ đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện đứng trên đỉnh Hoàng thành đều bay xuống.
Tu hành giả Đại Viêm liếc mắt nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện người bạn vừa nãy mới tán gẫu với mình lại là người dị tộc, lập tức kinh hoảng giương cung bạt kiếm chém ngay một nhát!
Bốn vị trưởng lão và các đồ đệ đã hiểu ra, ai nấy đều bắt đầu động thủ!
Cùng lúc đó, Lục Châu vẫn tiếp tục bay lên cao cho đến khi thân ảnh của hắn chỉ còn nhỏ bằng một bàn tay. Từ trên tấm lưới bình chướng đột nhiên truyền đến một tiếng roạt!
Một lồng ánh sáng khổng lồ lan toả ra tứ phía. Lục Châu tung một chưởng, đánh Thái Hư Kính ghim thẳng vào trong tấm lưới.
Năng lượng trong tấm lưới dần dần hội tụ… Thái Hư Kính đột nhiên biến thành lam quang, chỉ trong giây lát đã chiếu sáng toàn thành Thần Đô.
“Sao có thể?!”
“Trời ơi, nhiều gian tế như vậy sao?!”
“Giết! Mẹ kiếp, dám xâm phạm Đại Viêm chúng ta, giết!”
“Giết !”
Tu hành giả Đại Viêm đều bị tình cảnh trước mắt làm cho rung động, đồng loạt rút gươm đao ra chém gian tế dị tộc.
Trong lúc nhất thời, gió tanh mưa máu.
Trận chiến này còn hỗn loạn hơn lúc U Minh Giáo tiến đánh Thần Đô nhiều. Không có tổ chức, không có kỷ luật, không có kế hoạch… đơn thuần chỉ dựa vào bản năng để chém giết.
Toàn bộ đám gian tế dị tộc đều mặt xám như tro tàn!
Ông !
Âm thanh cộng hưởng năng lượng đặc thù vang vọng khắp Thần Đô, Lục Châu buông lỏng tay đứng yên quan sát.
Thái Hư Kính trông như một vầng mặt trời, hấp thu lực lượng của tấm lưới bình chướng rồi toả quang mang chiếu rọi.
Dân chúng trong thành đều quỳ rạp dưới đất, thành kính quỳ bái.
[Ting ! nhận được 105 người thành kính quỳ bái, thu hoạch 1.050 điểm công đức.].
[Ting ! nhận được 203 người thành kính quỳ bái, thu hoạch 2.030 điểm công đức.].
[Ting ! nhận được 390 người thành kính quỳ bái, thu hoạch 3.900 điểm công đức.].
Âm thanh thông báo thu hoạch công đức vang lên liên tục khiến Lục Châu bất ngờ.
Trên thực tế hắn không hề dự liệu được sẽ thu hoạch được điểm công đức từ hành động này. Nếu thật sự vì muốn có điểm công đức thì Lục Châu đã không giết năm tên gian tế Thâm Mục trước mặt mọi người rồi.
Quang mang của Thái Hư Kính chỉ khiến mọi người hiện ra pháp thân cỡ nhỏ, còn pháp thân do tu hành giả gọi ra mang theo nhiều năng lượng thì lớn nhỏ không đồng đều. Thần Đô lâm vào hỗn loạn.
Đám gian tế dị tộc nhe răng nanh, điên cuồng lao về phía đám người gần đó.
Tả Ngọc Thư thấy vậy liền gọi ra pháp thân, Bàn Long Trượng đâm mạnh xuống đất. Từ trong Bàn Long Trượng lập tức bay ra chi chít tự phù và ấn phù tản ra tứ phía.
Hồ lô vàng bay khắp mọi nẻo đường, thấy dị tộc ở đâu là lao vào đánh giết ở đó.
Lãnh La thì bình tĩnh hơn, không thi triển nhiều chiêu thức mà nhẹ nhàng hành tẩu giữa đám đông, thân ảnh không ngừng lấp loé, mỗi lần nhoáng lên là lại lấy mạng một tên dị tộc.
Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu.
Các đồ đệ vẫn còn quá trẻ tuổi, không có kinh nghiệm và hành động dứt khoát như bốn vị trưởng lão.
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi có tốc độ nhanh hơn những người còn lại, thỉnh thoảng lại bay lên cao, khi thì hạ xuống, lấy mạng không ít dị tộc.
Hải Loa không biết giết người nên chỉ đứng yên trên đỉnh Hoàng thành không hề nhúc nhích.
“Ưu tiên bảo vệ bách tính! Một canh giờ đã đủ dùng rồi!” Chu Hữu Tài nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận