Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1840: Ta khoác lác đó

“Vậy thì tốt.” Lục Châu gật đầu, “Ai muốn là người đầu tiên xuất chiến?”
Tiểu Diên Nhi lập tức giơ tay lên: “Sư phụ, đồ nhi nha!!”
“Cửu sư muội?” Hoa Dận mỉm cười nói, “Cửu cô nương cần gì cậy mạnh, để người khác luận bàn thì hơn.”
Ai mà thèm luận bàn với một nha đầu, có thắng cũng không cảm thấy chút ưu việt nào.
Tiểu Diên Nhi không phục, chống nạnh nói: “Dựa vào cái gì? Sư phụ, đồ nhi đã hai mươi Mệnh Cách, đương nhiên có thể đánh!”
Hai mươi Mệnh Cách?
Hoa Dận và các đệ tử Thu Thủy Sơn đều tròn mắt nhìn Tiểu Diên Nhi, có người không tin tưởng, có người chấn kinh.
Đám đệ tử ngoại môn dưới bậc thang lại càng nghị luận ầm ĩ.
Trần Phu cẩn thận đánh giá Tiểu Diên Nhi rồi hỏi: “Nha đầu thông minh lanh lợi này thật sự là hai mươi Mệnh Cách?”
Người nhỏ nhất đã có tu vi như vậy, những người khác còn mạnh đến cỡ nào?
Tiểu Diên Nhi cũng đã nhận ra lời mình quá kinh thế hãi tục. Phát giác sư phụ đang nhìn mình bằng ánh mắt trách cứ, nàng thế mà dám tuỳ tiện bại lộ tu vi trước mặt bao nhiêu người, đúng là sai lầm nha!
Tiểu Diên Nhi bèn nở nụ cười bẽn lẽn nói: “Trần đại thánh nhân, ta… ta khoác lác đó.”
“Khoác lác?” Hoa Dận sửng sốt.
Tiểu Diên Nhi nói: “Thật xin lỗi, ta… vừa rồi ta chỉ tuỳ hứng nói đùa thôi.” Nói xong nàng lè lưỡi làm mặt quỷ với đám người.
Các đệ tử Thu Thủy Sơn không khỏi gật đầu, ai cũng tin là nàng chỉ khoác lác một trận.
Chỉ có đoàn người Ma Thiên Các là thấp giọng thở dài. Nếu để mấy người này biết rõ tình huống của cửu tiên sinh thì… đừng nói là khoác lác, nói nàng khiêm tốn là còn ít đó.
Trần Phu không hiểu rõ tu vi các đồ đệ của Lục Châu. Nhưng thông thường ai nhập môn sớm thì tu vi sẽ cao hơn, bèn đề nghị: “Hay là luận bàn theo trình tự nhập môn đi.”
Lục Châu gật đầu đồng ý, khẽ phất tay.
Vu Chính Hải bước xuống bậc thang, đi vào giữa sân.
Hoa Dận chắp tay nói với Ngu Thượng Nhung: “Kỳ thực ta thưởng thức vị huynh đệ này hơn, nhưng mà lớn nhỏ phải có thứ tự, mong huynh đệ thứ lỗi.”
Ngu Thượng Nhung không ngại, điềm nhiên cười đáp: “Không cần như vậy, luận bàn theo thứ tự lớn nhỏ là biện pháp tốt, nếu ngay cả đại sư huynh mà còn không thắng được thì làm sao thắng nổi ta?”
Vu Chính Hải nhíu mày, lão nhị gần đây càng lúc càng cuồng. Ỷ mình khai thập tam diệp nên cho rằng Mệnh Cách của ta không đáng tiền? Hừ.
Trảm liên tu hành quả thật rất mạnh, mạnh đến không hợp thói thường, nhưng lại có một nhược điểm chí mạng. Đó là không có Mệnh Cách tương đương với việc ngươi chỉ có một cái mạng.
Tuy nói một khi mất đi một Mệnh Cách thì thực lực chênh lệch rất lớn, lại càng dễ bị người trảm liên giết chết, nhưng nếu đôi bên sử dụng đấu pháp không cần mạng thì chung quy có Mệnh Cách vẫn có nhiều cơ hội sống sót hơn.
Hoa Dận nở nụ cười, không thèm so đo với Ngu Thượng Nhung mà đi thẳng ra sân, chắp tay nói: “Mời.”
“Ta thấy ngươi có đao. Trùng hợp ta cũng dùng đao.” Vu Chính Hải nói.
“Vậy thì không còn gì tốt hơn. Chúng ta dùng đao cương để luận bàn thì càng thêm công bằng.” Hoa Dận gỡ đao xuống, ném ra ngoài.
Vu Chính Hải cũng gật đầu, ném Bích Ngọc Đao ra xa.
Đám người Ma Thiên Các giật giật khoé môi. Dù gì cũng là vũ khí hồng cấp, có thể đừng đối xử qua loa như thể nó là đồ mua ngoài chợ có được không?
Vũ khí là thực thể, sẽ ảnh hưởng đến khả năng khống chế của đôi bên. Đao cương thì thích hợp hơn, muốn đánh là đánh, muốn dừng là dừng, tránh cho mọi vật xung quanh bị hư tổn.
“Mời.” Vu Chính Hải đưa tay.
Hoa Dận đạp đất xông về phía trước, chưởng đao đánh ra lăng lệ, tiết tấu tấn công nhanh như vũ bão.
Vu Chính Hải không ngừng vung chưởng đối ứng, đao cương hai người va chạm với nhau rồi phát tiết ra tứ phương, nhưng khi sắp chạm vào vạn vật xung quanh thì đều tự động tiêu tán.
Kim sắc đao cương và thanh sắc đao cương giao hoà, hai người đánh hơn trăm hiệp đến bất phân thắng bại. Rốt cuộc khi đao cương triệt tiêu, đôi bên lùi ra xa trăm mét.
“Quả nhiên là cao thủ nha!”
“Có thể đánh ngang tay với đại sư huynh, người này có chút bản sự. Đáng tiếc chỉ là luận bàn khảo nghiệm lực khống chế, không được nhìn cảnh đánh nhau hoành tráng.”
“Ngươi nghĩ thật hay, muốn phá nát Thu Thủy Sơn của chúng ta hay gì?”
Vu Chính Hải và Hoa Dận nhìn nhau chằm chằm không rời mắt, trong tay mỗi người đều có một đạo đao cương tinh xảo.
“Ta đã thăm dò ra thực lực của ngươi.”
Hoa Dận gật đầu: “Ta cũng thế.”
Nghe được đoạn đối thoại này, đám người liền hiểu trò hay đã bắt đầu.
Đao cương trong tay Vu Chính Hải bắt đầu nhiều lên, trăm đạo đao cương lít nha lít nhít vây quanh hắn thành một vòng tròn. Hư ảnh loé lên, Vu Chính Hải biến mất tại chỗ.
Hai tay Hoa Dận chập lại nói: “Đao cương không cần nhiều, chỉ cần tinh tuý!”
Một đạo đao cương khổng lồ xuất hiện, nhanh như thiểm điện chém về phía Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải không tránh không né mà thẳng lưng nghênh đón. Một đạo đao cương cũng khổng lồ không kém hiện ra ngăn trở, đám đao cương lít nha lít nhít thì đồng loạt đánh về phía Hoa Dận.
Hoa Dận không thể không thu hồi đao cương, nhảy lùi ra sau. Vu Chính Hải cũng chỉ chờ có thế.
“Đại Huyền Thiên Chương!”
Một chưởng Huyền Thiên Tinh Mang đánh ra, đao cương đầy trời xoay tròn như bánh xe gió ập tới.
Hoa Dận cảm nhận được lực lượng cường đại bên trong, cau mày nói: “Còn mạnh hơn trước nhiều?” Hắn không ngừng vung vẩy đao cương chống cự.
Vu Chính Hải vọt xuống, lại gọi ra một đạo đao cương cực lớn, cười nói: “Ngươi nói không sai, đao cương không cần nhiều, chỉ cần tinh tuý!”
“Đây là…”
“Mỗi một đạo đao cương của ta đều là tinh tuý.”
Phanh phanh phanh…
Lúc này Hoa Dận mới cảm giác được đao cương của Vu Chính Hải bá đạo đến khó có thể tưởng tượng, chỉ có thể không ngừng hoá giải, không có chút cơ hội thở dốc để phản công.
Hoa Dận vừa đánh vừa lui, mà lúc này Vu Chính Hải đã thi triển một đạo đao cương khổng lồ đến cực hạn, từ trên trời giáng xuống.
Ầm!
Hoa Dận bộc phát cương khí hộ thể, nhưng đao cương của Vu Chính Hải thế như chẻ tre phá nát tầng phòng ngự của Hoa Dận, cuối cùng dừng lại cách bả vai hắn nửa tấc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận